Mưa tháng bảy
Chương 2
Hàn Khiết Tâm mặc một cái áo choàng tắm bước ra, nhìn người đàn ông cầm ly rượu vang đứng bên cửa sổ, khí thế vương giả, lãnh đạm nhìn rất thanh cao. Cô không thể tin được với cái dáng dóc cao ngạo này lại đi làm trai bao.
Xem ra trai bao càng ngày càng có đẳng cấp. Hàn Khiết Tâm thầm nghĩ.
-Em tắm xong rồi à.-nghe tiếng động Tống Tử Phàm xoay người lại, anh có phần đơ người vài giây rồi nở nụ cười hòa nhã. Ánh mắt đầy sự thăm dò.
Cô gái trước mặt anh xinh đẹp tuyệt thế, từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể cứ như sóng lượn lại toát ra khí chất tao nhã của gia tộc hào môn. Anh thật không nghĩ đây là gái phục vụ, nhưng nghe giọng điệu của cô thì chắc chắn là đang muốn phục vụ.
Tống Tử Phàm nở nụ cười, đặt ly rượu xuống bên cạnh, mở tủ lấy một chiếc áo choàng nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Hàn Khiết Tâm nhìn điện thoại trên bàn một lúc rồi quyết định tắt máy.
Đêm nay, tốn bao nhiêu tiền cô không cần biết. Thứ cô cần chỉ có một đứa con, như vậy việc bị bắt đi xem mắt theo cái kiểu kết hôn thương mại của cô sẽ kết thúc. Có ai lại muốn cưới một cô gái có chửa hoang được chứ? Đặt biệt là ở cái đất nước này lại càng không thể.
Tống Tử Phàm từ từ bước lại ôm chặt lấy cô từ phía sau.
-Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?-giọng anh cực kỳ nhỏ vừa đủ để cô nghe thấy, hơi thở phập phồng phảng phất bên tay cô làm mặt cô nóng ran.
Hàn Khiết Tâm quay lại ôm lấy cổ Tống Tử Phàm, ánh mắt nhìn anh chỉ là dò xét chứ chẳng có sự yêu thương nào.
- Bắt đầu đi.-giọng cô nhẹ nhàng đầy quỷ dị bên tai Tống Tử Phàm.
Tống Tử Phàm nở nụ cười thích thú, đây là lần đầu tiên trong ba mươi năm của anh muốn biết đến từ phát dục. Từ Mỹ trở về mới một tháng anh đã phải đi xem mắt hơn 30 lần dưới sự ép buộc của mẹ anh, nản đời quá mới định đi tìm cảm giác mới nhưng anh phát hiện cảm giác này không tệ.
Tống Tử Phàm ôm chặt lấy Hàn Khiết Tâm đặt lên giừơng, mùi rượu vang trên người cô bay vào mũi anh mang đến cảm giác phấn khích lại thường.
Anh nhẹ nhàng kéo bỏ dây thắt lưng của cô, chiếc áo choàng tắm nhanh chóng được cởi bỏ dưới bàn tay và nụ hôn của anh.
Hàn Khiết Tâm từ sớm đã bị nụ hôn của Tống Tử Phàm làm cho điên đảo trời đất. Tiếng rên rỉ từ từ thoát ra khỏi miệng cô như một lời kêu gọi, làm Tống Tử Phàm thêm phần thích thú.
Bàn tay không tự chỉ của anh từ sớm đã không chịu yên phận, mò mẫn khắp người cô, xâm nhập vào nơi kính đáo nhất của cô, miệng không ngừng cọ xát lên nhủ hoa của cô.
Tiếng rên rỉ của cô vang bên tai Tống Tử Phàm như một lời mời gọi mà anh khó lòng từ bỏ.
-Cởi ra cho anh.-tiếng anh khàn khàn vang vọng bên tai cô, vật xứng bên chóng lớp áo choàng sớm đã cương cứng chỉ chờ đợi đợt tấn công huy hoàng.
Hàn Khiết Tâm nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ chiếc áo choàng của anh rồi đưa tay vòng qua cổ anh.
Tống Tử Phàm nở nụ cười đắt ý. Bàn tay không ngừng xâm nhập nơi ẩm ướt của cô.
-Em đẹp lắm.-giọng anh khàn khàn tự như tiếng suối khơi hết mọi dục vọng trong anh.
-Ưmm..chết tiệt...ưm..vào nhanh.- Hàn Khiết Tâm thấy thái độ chơi đùa của anh thì tỏ ra bực bội. Cô cần một đứa con chứ không phải kiểu hưởng lạc thích chơi đùa với đàn ông.
Tống Tử Phàm chau mày lại. Xem ra cô gái đang ở dưới thân anh là một người không hề biết nhẫn nại, ý định trêu đùa của anh càng sâu hơn.
Hai ngón tay của anh phấy động vào nơi tư mật của cô. Khuôn mặt không ngừng cọ xát thân thể đang nóng dần lên, làm Hàn Khiết Tâm không ngừng rên rỉ, hai chân kẹp chặt người anh, vòng eo ranh mãnh đông đưa qua lại.
Bên ngoài trời đã đỗ từng đợt mưa ngâu đúng bản chất của một tháng bảy đầy mưa.
-Van xin anh đi, anh lập tức cho em.-Tống Tử Phàm đưa hàm răng trắng muốt của anh cắn ngậm nhè nhẹ nhủ hoa của cô khiến tâm trí cô mê loạn.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhạt, cô trả tiền cho anh ta. Anh ta bắt cô van xin, điên à.
Thấy thái độ cứng rắn không chịu cầu xin của Hàn Khiết Tâm, Tống Tử Phàm chau chặt mày.
Anh trả tiền cho cô, vậy mà một yêu cầu nhỏ của anh cô cũng không làm. Kiểu phục vụ gì vậy chứ? Nhưng không sao, rất có cá tính.
Hàn Khiết Tâm tâm trạng bực bội đẩy Tống Tử Phàm ra như vô ích. Đối với một cô gái chói gà không chặt như cô làm sao chống lại được người đàn ông lực lưỡng này chứ.
-Anh xin lỗi, cục cưng.-Tống Tử Phàm nắm lấy tay cô đang ở trên ngực mình. Đối với cô có phần thú vị.
Vật cứng của anh giống như là không chờ đợi được nữa, nhanh chóng xâm nhập, đâm thẳng vào nơi tư mật sớm đã ướt át của cô.
Cảm giác như bị xé rách, đau đớn làm Hàn Khiết Tâm không khỏi chau mày, rên lên những tiếng rên nhẹ.
Tống Tử Phàm hôn nhẹ lên khuôn mặt cô, bàn tay không tự chỗ mò mẫn nơi hai người giao nhau.
Một chất lỏng mà đỏ nhè nhẹ trên tay anh. Xem ra đây là lần đầu tiên của cô.
Hàn Khiết Tâm nở nụ cười nhẹ đầy giễu cợt. Lần đầu tiên của cô trao cho một kẻ xa lạ, không quen biết, không yêu thương.
Tống Tử Phàm nở nụ cười thỏa mãn nhanh chóng làm động tác đưa ra rút vào. Mỗi một động tác đều chạm đến nơi sâu nhất của cô. Khoái cảm cùng lúc dâng trào.
Sáng hôm sau, Tống Tử Phàm từ từ tỉnh lại không hề thấy bóng dáng cô đâu nữa. Thay vào đó là một bộ quần áo gồm quần Âu và áo sơmi đã được đặt gọn gàng trên bàn cùng với một tờ giấy ghi chú.
-10 ngàn đô, đủ cho cái cách phục vụ tồi tàn của anh rồi chứ.-
Sắc mặt Tống Tử Phàm tối sầm lại. Cái quái gì thế này. Cô ta coi anh như trai bao vậy à. Rõ ràng là anh thuê cô ta mà.
Tống Tử Phàm cầm bộ quần áo lên, quả nhiên có tờ 10.000 đôlla đặt bên dưới.
Máu anh như sôi lên, tờ 10.000 đôlla bị vò nát.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
3 chương
15 chương
138 chương
13 chương
106 chương
27 chương
105 chương