Mùa Quýt Chín
Chương 6 : Hành động bối rối
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ninh Trừng nghe thấy câu trả lời như vậy, lập tức nở nụ cười, nhìn sang phía giọng nói vang lên, liếc mắt một cái là thấy được Thiệu Hàm Hề.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có khí chất nhã nhặn tao nhã, vô cùng khôi ngô, trông có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, thân hình rất cao lớn, trông vạm vỡ hơn Lục Mang một chút, nói đúng ra thì phải là Lục Mang thoạt nhìn hơi gầy, cho nên mới khiến Thiệu Hàm Hề trông to lớn hơn.
Lúc tới cô đã gặp anh ấy, cho nên có cảm giác ăn ý khi gặp người quen, cô hơi gật đầu với anh ấy, nói “Xin chào” xem như chào hỏi, sau đó lại vùi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Lục Mang hỏi một câu, “Việc sắp xếp lại các mảnh xương có thể hoàn thành trong hôm nay không?”
Ninh Trừng lắc đầu, “Hôm nay chắc chắn là không hoàn thành, có rất nhiều mảnh xương bị vỡ vụn, khả năng còn cần phải thông qua phương pháp khảo cổ học [1] để tiến hành giám định, phục hồi lại.”
Lục Mang không nói gì nữa, xoay người nhìn về phía Thiệu Hàm Hề, “Chúng ta ra ngoài.”
Ninh Trừng tiếp tục vùi đầu làm việc, hai người kia đi ra phòng khách, từng người ngồi xuống trên sô pha.
Thiệu Hàm Hề cười hỏi Lục Mang, có phải anh ấy tới không đúng lúc không, quấy rầy “công việc” của hai người họ? Vẻ mắt anh ấy có phần quỷ dị, Lục Mang trực tiếp bỏ qua.
Tuy Thiệu Hàm Hề và Lục Mang không phải anh em ruột nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt. Anh ấy cũng biết tính tình Lục Mang quái gở, lại là người cuồng công việc, lúc anh không làm việc cũng chỉ thích ở một mình. Nếu không phải lần này công ty cung cấp người giúp việc khiếu nại, một người giúp việc đã bị kinh sợ, toàn bộ công ty cung cấp người giúp việc lan truyền nơi này có tên sát nhân biến thái, không còn ai dám tới, anh ấy cũng sẽ không phải ngừng hạng mục đang tiến hành trong tay, phụng mệnh chạy về từ Hongkong, đến xử lý việc vặt này.
Không ngờ anh ấy thay đổi sang một công ty cung cấp người giúp việc khác, người giúp việc vừa mới đến cửa, lại bị dọa chạy!
Thiệu Hàm Hề ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, “Cậu nói xem, nghiên cứu tâm lý tội phạm, tội phạm thế nào cậu cũng phải như thế sao? Tái hiện lại hiện trường vụ án gì đó, chẳng lẽ tội phạm có tinh thần biến thái, cậu cũng phải biến thành một tên tâm thần?”
“Hừm.” Lục Mang nhẹ giọng lên tiếng, “Anh nói không sai.”
Anh dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo, một tay tùy ý đặt trên lưng ghế sô pha, một tay khác, khuỷu tay cũng chống trên lưng ghế sô pha, ngón trỏ cùng ngón cái mở ra, chống trên cằm mình, thỉnh thoảng lại vuốt ve.
Đây là tư thế anh đang suy tư.
“Hung thủ xác thật là một tên biến thái khó có thể lý giải, hắn ta cắt đầu người chết để vào tủ lạnh, sau khi băm thây thì phân thi thể thành hơn hai ngàn mảnh nhỏ chôn dưới đất, không có bất cứ nguyên tắc gì, gần như chỉ là hắn ta muốn làm như vậy.”
“…” Thiệu Hàm Hề lập tức cảm giác hãi hùng, anh ấy không hề có hứng thú với việc nghiên cứu loại án giết người phanh thây, cảm thấy không thoải mái, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Anh phải về Hongkong, công ty cung cấp người giúp việc anh sẽ tìm thêm, trước khi anh mời được giúp việc, cậu tự giải quyết một ngày ba bữa đi.”
Quyết định của anh ấy vẫn là sớm về Hongkong đi nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, đó mới là chuyện thú vị nhất.
“Tôi tự làm.” Lục Mang không nhìn anh ấy một cái, trong giọng nói hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, cơ thể vẫn cứ ngồi yên không động đậy.
“Cấm bữa nào cũng ăn mì Ý cùng nước cốt chanh!” Thiệu Hàm Hề lạnh giọng cảnh cáo anh, “Cậu nhìn cậu xem, cứ ăn như vậy, gầy đến mức sắp bị gió thổi bay rồi. Có phải cậu muốn nói như vậy càng tốt, sau này đi chỗ nào cũng tiện, ngay cả phương tiện giao thông cũng không cần? Cái loại chuyện cười nhạt nhẽo này chỉ hữu hiệu với Kiệt Bảo.”
Lục Mang rốt cuộc cũng buông bàn tay đang chống cằm, mười ngón tay giao nhau, chống sau đầu, nhìn Thiệu Hàm Hề, dời đề tài, “Stefanie sao rồi?”
Đề tài này trong chớp mắt đã kích thích được Thiệu Hàm Hề, anh ấy ngồi xuống lần nữa, dáng vẻ như phải thanh toán nợ cũ với anh, “Thành phố Hồng gần Hongkong như vậy, cậu về nước nửa năm, vậy mà không đến Hongkong thăm mẹ ruột mình được một lần! Lục Mang, có phải cậu cho rằng có Phi Tuyết chăm sóc Stefanie là được? Đừng quên, cậu mới là con ruột của bà ấy, anh và Phi Tuyết có làm nhiều hơn nữa cũng không có hiệu quả tốt bằng một câu quan tâm của cậu.”
Stefanie là mẹ của Lục Mang, tên tiếng Trung là Kiều Tử San, con lai Trung - Anh, nhà mẹ đẻ là hậu duệ của quý tộc Anh quốc, cả nhà họ Lục vốn sống ở Luân Đôn. Nhưng sau này bố của Lục Mang, hai người anh cùng một chị gái, vào một lần máy bay gặp sự cố đã ra đi bất ngờ, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con họ. Lục Mang lo không khí ở Luân Đôn u ám, không tốt cho việc khôi phục trạng thái tâm lý của Kiều Tử San nên mới chuyển đến Hongkong.
Kiều Phi Tuyết là người cùng gia tộc với Kiều Tử San, vẫn luôn sống với Kiều Tử San, Thiệu Hàm Hề và Lục Mang có quan hệ tốt với nhau từ nhỏ, trong nhà không có bố mẹ cho nên cũng gọi Kiều Tử San là mẹ. Còn Lục Mang lại quen gọi tên tiếng Anh của bà.
Lục Mang đang còn tự hỏi, làm sao để giải thích nguyên nhân không đến Hongkong.
Hai mắt Thiệu Hàm Hề đột nhiên sáng lên, bước nhanh một bước, ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói, “Cậu sẽ không vì Stefanie muốn tác hợp cho cậu với Phi Tuyết, sợ tới mức không dám về nhà chứ? Nhưng anh cảm thấy mẹ làm như vậy, về tình mà nói thì có thể hiểu được, cậu cũng không nghĩ lại xem, tuổi cậu đã không còn nhỏ, qua năm nay là hai chín rồi, cũng lập tức đến ba mươi, Phi Tuyết lại thích cậu, anh cảm thấy việc này rất tốt. Bên cạnh cậu có một người phụ nữ, anh sẽ không cần nhọc lòng vì mấy chuyện như mời giúp việc cho cậu nữa. Một mũi tên trúng hai con chim!”
Lục Mang lập tức buông đôi tay đang chống đầu, đứng phắt dậy, đến gần Thiệu Hàm Hề, bắt lấy cánh tay anh ấy, kéo anh ấy về phía cửa, “Thiệu Hàm Hề, anh có thể đi rồi, chuyện người giúp việc, tôi tự lo, cuối tuần sau sẽ đi Hongkong.”
Bình thường anh luôn nói năng chậm rãi, lúc này lại nói rất nhanh, trong nháy mắt Thiệu Hàm Hề đã bị anh đẩy ra khỏi nhà, nhưng lỗ tai vẫn không thể thanh tịnh.
“… Hai con chim… Hai con chim… Hai con chim…” Kiệt Bảo bắt đầu lặp lại từ mới nghe được.
Đôi mắt Lục Mang híp lại, lập tức ý thức được anh đã quên nói với Thiệu Hàm Hề, Kiệt Bảo bị “bệnh”, cần chữa trị. Anh đi đến trước mặt Kiệt Bảo, cúi người, nghiêm túc nhìn nó, “Là một mũi tên trúng hai con chim. Mày tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?”
“Tốt nghiệp tiểu học… Tốt nghiệp tiểu học… Tốt nghiệp tiểu học…” Kiệt Bảo cứ lặp lại mấy chữ này, Lục Mang không thể không gạt cái chốt sau lưng nó, để nó câm miệng.
“Lạ thật, không phải Kiệt Bảo là người máy sao? Nó cũng phải học tiểu học à?” Đúng lúc này Ninh Trừng bước ra khỏi căn phòng.
Cô nghe thấy phòng khách không còn tiếng Thiệu Hàm Hề nữa, đoán là anh ấy đã đi mới dám ra, vừa ra liền nghe thấy Lục Mang cười nhạo Kiệt Bảo bằng cấp thấp. Thì ra anh không chỉ cười nhạo mình cô bằng cấp thấp!
Ninh Trừng mỉm cười, giải thích vì sao cô dừng lại, “Tôi đói bụng, về ăn cơm trưa đã, chiều tôi sẽ đến. Hôm nay có thể lần ra một chút manh mối.”
“Hừ, cô có nghĩ tới việc nếu thời gian cô lãng phí để đi qua đi lại trên đường có thể cắt bỏ, cũng đủ để cô lần ra “hai chút” manh mối chưa? Một ít manh mối chỉ sợ còn không đủ để Kiệt Bảo “ăn”.”Lục Mang hất cằm về phía phòng bếp, “Trong phòng bếp có mì, có dầu oliu, chanh cũng có.”
“…” Ninh Trừng thấy anh đã xoay người vào phòng thí nghiệm, ngẫm nghĩ, quyết định nghe theo anh an bài.
Cô còn muốn mượn chuyện dựng lại khung xương của bốn người bị hại này để tranh thủ cơ hội tiến vào viện Nghiên cứu. Theo như Thường Tử Dương nói thì cương vị này không chỉ là pháp y mà còn kiêm chức trợ lý của Lục Mang. Một nhân vật như vậy, đương nhiên là cô không dám đắc tội.
Ninh Trừng vào phòng bếp, nhanh chóng tìm được những thứ anh nói, mì, dầu oliu, chanh, trừ những thứ đó ra, không còn nguyên liệu nấu ăn gì nữa. Bình thường cô nấu cơm, dù chỉ là cơm chiên trứng đơn giản cũng sẽ kết hợp đầy đủ gia vị, sắc hương đều đủ. Phòng bếp này là phòng bếp nghèo nàn nhất mà cô từng thấy, tuy rằng trang hoàng trông rất xa hoa.
Đương nhiên, dựa vào tay nghề nấu nướng của cô, một đĩa mì đơn giản cũng được cô làm ra hình ra dạng. Cô cắt chanh thành sợi, xếp thành hình trái tim lên mì, sau khi rưới dầu oliu lên thì trông càng đẹp mắt hơn, nhìn rất muốn ăn.
Ninh Trừng bưng đĩa, tìm một chỗ ngồi xuống trong nhà ăn, tay phải cầm nĩa, đang chuẩn bị ăn thì phát hiện chiếc đĩa hình bầu dục trước mặt đột nhiên bị một đôi tay với khớp xương rõ ràng bưng đi.
Lục Mang chia nửa số mì của cô xuống cái đĩa không của anh, trái tim bằng chanh cô tỉ mỉ trang trí cũng bị anh tàn phá trong nháy mắt. Anh thả lại cái đĩa chỉ còn một nửa, nhìn không ra gì lại trước mặt cô, ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu ăn mì.
Ninh Trừng nhìn dáng vẻ như là chuyện đương nhiên của anh, nghĩ thầm, anh yên tâm như vậy, không sợ cô hạ độc sao? Không đúng, chính cô cũng ăn, chắc chắn sẽ không có độc.
Trước khi anh động nĩa, đột nhiên nhìn về phía cô, “Ngày mai tôi còn muốn chanh. Đương nhiên là không cần cô rửa.”
Ninh Trừng lập tức bật cười, bởi vì đột nhiên nghĩ đến những gì vừa phát sinh hôm nay, thế mà cô lại coi anh là sát thủ biến thái giết người liên hoàn!
Lục Mang nhìn người phụ nữ đang nhoài ra bàn cười, “Người giúp việc đã bị dọa chạy từ hôm trước, cái bàn này đã hai ngày không ai lau, cô xác định chiếc áo len màu trắng của cô có thể dùng làm giẻ lau?”
Ninh Trừng lập tức ngồi thẳng dậy, dùng ngón tay quẹt một đường trên bàn, “Hai ngày không lau cũng chưa dơ mà.” Cô đã cười đủ, bắt đầu vùi đầu ăn mì.
“Bởi vì tôi lau còn sạch hơn.” Lục Mang bỗng nhiên nhớ ra, anh đã quên giải thích với Thiệu Hàm Hề.
Đầu tiên là người giúp việc không phải bị anh dọa chạy, chuyện bỏ xương sọ vào tủ lạnh, anh đã từng giải thích với người giúp việc kia, lúc đó bà ấy cũng không biểu hiện quá sợ hãi, chỉ tò mò mà thôi, nhưng thái độ làm việc của bà ấy không đàng hoàng, mà anh lại là người luôn yêu cầu rất nghiêm khắc với bất cứ chuyện gì, gần như là hà khắc, đương nhiên sẽ không có cách nào chịu đựng được người như vậy, cho nên mới kêu công ty cung cấp người giúp việc thay đổi người. Nhưng sau đó chuyện phát triển như thế nào, vì sao lại biến thành toàn bộ công ty cung cấp người giúp việc đều bôi đen anh, anh không cần hỏi cũng biết nhưng lười quan tâm. Loại chuyện này, anh khinh thường đi lãng phí tinh lực, dù chỉ là một chút.
Ninh Trừng ăn mì, vô tình nghĩ đến vấn đề tương tự, khi Thiệu Hàm Hề nhắc tới chuyện người giúp việc, đúng lúc đó cô đang tạm dừng việc trong tay cho nên nghe thấy. Cô nhanh chóng ý thức được, là người giúp việc hiểu lầm anh, giống như cô hiểu lầm anh vậy. Nhưng vì sao anh không giải thích?
Trong lòng cô đột nhiên rất áy náy, “Chuyện kia, xin lỗi, tôi không cố ý nói với đội phó Lâm mấy lời đó về anh đâu, lúc ấy là tôi phản ứng quá mức.” Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, buột miệng thốt lên, “Vì tỏ lòng xin lỗi, trước khi anh tìm được người giúp việc, tôi có thể giúp đỡ, tay nghề nấu nướng của tôi cũng tốt. Hơn nữa, việc dựng lại bốn người bị hại này, với thời gian một hai ngày thì chắc chắn không đủ, ngắn nhất là một tuần, dài nhất thì, giờ tôi còn chưa thể xác định.”
Ninh Trừng nói nửa ngày, anh lại không có phản ứng gì, cô cho rằng anh không đồng ý nên không lên tiếng nữa, tiếp tục ăn mì. Cô cũng có thể hiểu được, loại người có tính cách như anh, hẳn là sẽ rất kháng cự người xa lạ xâm nhập vào không gian cá nhân của mình.
Chờ cô ăn xong, Lục Mang cũng đã ăn xong, anh lau miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Bữa sáng tôi chỉ ăn cháo trắng, bữa trưa, cơm, bữa tối, ăn mì, ba bữa đều phải có chanh.” Anh nói xong thì đứng dậy quay lại phòng thí nghiệm.
Ninh Trừng nghe được ý của anh, là đồng ý với đề nghị của cô.
Ba bữa đều phải có chanh?
Vậy là anh thích ăn chanh đến mức nào chứ? Cô mỉm cười, cảm thấy rất không thể tưởng tượng được, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, rửa đĩa của hai người họ rồi dọn dẹp qua loa phòng bếp mới trở lại phòng thí nghiệm.
Lục Mang đang ở trong phòng thí nghiệm, nhìn những mảnh xương vỡ trên bàn.
Ninh Trừng tiếp tục bắt đầu làm việc, thi thoảng anh cũng sẽ tìm ra mảnh xương phù hợp trong túi du lịch, bày biện ở vị trí nào đó.
Trong phòng rất yên ắng, hai người không ai nói chuyện, càng ngày càng nhiều mảnh xương trong túi du lịch được hai người họ chuyển dời sang mặt bàn.
Mãi cho đến lúc bầu trời ngoài cửa sổ tối lại, Ninh Trừng mới ý thức được giờ đã muộn rồi.
“Giáo sư Lục, trước tiên tôi sẽ nói với anh về những điều mà tôi vừa phát hiện được.” Ninh Trừng cầm tờ giấy ghi chú cô dùng để ghi chép đang dán ở góc bàn, thứ này cô tìm thấy ngay trong phòng.
“Ừ.”
“Đầu tiên, phần xương này thuộc về bốn người, từ hình thái xương chậu thì có thể phán định sơ bộ là hai nam một nữ, trong đó người phụ nữ trẻ tuổi là thai phụ, thai nhi đang trong thời kì trưởng thành. Nhưng vì sao chỉ có ba bộ xương sọ?”
“Có hai khả năng, khả năng thứ nhất là xương sọ của thai nhi không tìm được; khả năng thứ hai là bị hung thủ dùng chân dẫm thành mảnh nhỏ và đã mất.”
Ninh Trừng hít vào một hơi, cô đột nhiên cảm giác đầu đau đớn kịch liệt, giống như có người dẫm lên đầu cô, thân thể hơi ngã về phía trước, một tay chống mặt bàn, một tay đè chặt trán.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Mang phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, bước đến trước mặt cô, không nói hai lời đã trực tiếp bế ngang cô lên, bế cô về phía cửa.
“…” Ninh Trừng bị hành động thình lình xảy ra của anh làm hoảng sợ, bàn tay đè trán dần buông xuống, đôi tay lơ lửng, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Tầm mắt hai người bỗng nhiên chạm vào nhau.
____________
[1] Phương pháp khảo cổ học: đầu tiên, khảo cổ học là ngành khoa học nghiên cứu hoạt động của con người trong quá khứ, thường bằng cách tìm kiếm, phục chế, sắp xếp và nghiên cứu những chi tiết văn hóa và dữ liệu môi trường mà họ để lại, bao gồm vật tạo tác, kiến trúc, hiện vật sinh thái và phong cảnh văn hóa. Trong quá trình nghiên cứu, rất nhiều hiện vật không còn hình dáng ban đầu, khảo cổ học có phương pháp riêng để phục chế lại các hiện vật, phương pháp khảo cổ học có lẽ là nói đến những phương pháp riêng đó.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
77 chương
14 chương
114 chương
46 chương
63 chương