Mùa Quýt Chín

Chương 57 : Cậu bé thông minh

Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Trong nhà hát London, trên đài đã bắt đầu biểu diễn, dưới đài, đâu đâu cũng ngồi đầy người. Donald tước sĩ đang ngồi ở một ghế riêng khá kín đáo trên tầng hai, ra vẻ thưởng thức màn biểu diễn trên đài. Đương nhiên, đối với loại kịch nói nhàm chán này, ông ta cũng không có bao nhiêu hứng thú, đôi mắt thi thoảng lại nhìn cậu bé ngồi đối diện mình, Tony. Ông ta không thể không thừa nhận, ông ta thích mấy cậu bé tóc đen da vàng, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ. Gương mặt quả trứng, mặt mày đẹp đẽ giống một cô bé, ông ta càng yêu thích không muốn buông tay. Cũng khiến ông ta nhớ tới người ông ta bỏ qua rất nhiều năm trước. Donald tước sĩ cầm một bức ảnh đã ố vàng, giơ về phía sân khấu, thông qua ánh đèn hắt ra từ sân khấu, híp mắt lại, cẩn thận nhìn cậu bé trong ảnh, thi thoảng lại tiến hành so sánh với Tony. Giống, phải nói là quá giống! Rốt cuộc Donald tước sĩ cũng không chờ nổi nữa, đặt bức ảnh xuống, đứng dậy kéo rèm cửa vào, rồi lại đến sô pha đối diện, ngồi xuống bên cạnh cậu bé, “Tony, có thích đến đây chơi không?” Cậu bé gật đầu, “Thích.” Tầm mắt cậu bé nhìn thẳng, nhìn đâu đó phía trước, như đang xem biểu diễn, cũng giống như chỉ nhìn chỗ nào đó trên sân khấu. Donald tước sĩ đưa tay nâng cằm cậu, kéo đầu cậu bé qua đối mặt với mình, nâng mặt cậu bé lên, nhìn vào mắt cậu bé, tới gần, “Thật không? Vậy sau này sẽ mang cháu đến đây thường xuyên nhé?” Cậu bé gật đầu, “Được ạ.” Tầm mắt cậu bé vẫn nhìn thẳng như cũ, dường như đang nhìn chóp mũi Donald tước sĩ. Donald tước sĩ nhíu mày, “Tony, vì sao không nhìn chú? Sợ à?” “…” Tony như bị mắc kẹt, đột nhiên không lên tiếng. Donald tước sĩ không vui, cúi người hôn lên môi cậu bé, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ông ta hôn thêm một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, sao lại lạnh như thế? Ông ta buông Tony ra, lấy điện thoại gọi cho ai đó, cửa ghế đột nhiên bị gõ, “Tới rồi à, vừa lúc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vì sao lại như người gỗ vậy, lạnh như băng?” Donald tước sĩ để điện thoại xuống, vừa nói vừa đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, sắc mặt Donald tước sĩ lập tức tái nhợt, muốn đóng cửa, bị Lục Mang đưa tay ngăn lại. “Bạn gái tôi nói muốn đi xem kịch, chúng tôi không tìm thấy chỗ ngồi, ở đây có chỗ trống, không nên lãng phí.” Lục Mang không đợi ông ta đồng ý đã nắm tay Ninh Trừng đi vào, ngồi xuống cái ghế không đối diện Tony. Sau khi Ninh Trừng ngồi xuống, giải thích một câu, “Hy vọng ngài tước sĩ không để ý, chúng tôi chiếm dụng địa bàn của ngài một lát.” Cô nói xong thì nhìn cậu bé đối diện, đoán đây là Tony, cười vẫy tay với cậu bé, “Chào em, chị là Ninh Trừng.” Cậu bé trả lời, “Xin chào, tôi là Tony.” Phản ứng nhanh chóng, chuẩn xác, nhưng không hề có chút cảm xúc. Donald tước sĩ đứng đực ra ở cửa, nhìn người trên sô pha, vô cùng tức giận, cuối cùng hung hăng trừng mắt với nhân viên giữ cửa, rồi mới nặng nề đóng cửa lại, sau khi khóa trái thì trở lại chỗ ngồi. “Lục Mang, không thể ngờ được cậu lại giảo hoạt như vậy, dám lừa gạt tôi! Cậu không sợ Stefanie rơi vào tay cảnh sát lần nữa sao? Cậu có biết tôi vận dụng bao nhiêu quan hệ mới cứu được bà ấy không?” Lục Mang không nói hai lời, trực tiếp lấy điện thoại ra, mở ghi âm. Điện thoại lập tức bắt đầu phát mấy lời Donald tước sĩ nói lúc dùng cơm ở biệt thự nhà họ Lục trưa hôm qua. Donald tước sĩ không đợi đoạn ghi âm phát xong thì đã vỗ mạnh vào bàn, “Cậu đang làm gì? Muốn hãm hại tôi? Tôi nói cho cậu biết, ghi âm không thể làm chứng cứ trước toà án, cho dù có thể, cậu cũng không thể làm gì được tôi!” Khóe môi Lục Mang nhếch lên, trên mặt là sự khinh thường, “Donald, ông tốt nghiệp tiểu học chưa? Ông cảm thấy tôi cần dựa vào loại ghi âm này để làm chứng cứ?” Anh không đợi đối phương trả lời, bắt đầu phát biểu tội trạng và chứng cứ, “Thứ nhất, Stefanie bị bệnh mù màu, bà ấy không thể phân biệt đâu là màu đỏ, chuyện này có thể lấy báo cáo giám định y học để chứng minh. Đầu óc bà ấy không bị sao, bệnh của bà ấy là bệnh trầm cảm, không phải bệnh tâm thần, bà ấy không có khả năng sẽ cố tình mặc áo và giày đỏ; thứ hai, đồ tể Sương Mù là nữ, động cơ gây án là một người mẹ mất con trừng phạt những cô gái “hành nghề”, phá thai bậy bạ, cho dù ông có mời chuyên gia tâm lí học tội phạm của nước nào cũng cho ra kết quả này; thứ ba, vụ án xảy ra hôm trước ở xóm nghèo, hung thủ là nam, chiều cao ít nhất là từ một mét bảy lăm trở lên, có thể chứng minh bằng độ cao của dòng chữ viết bằng máu trên tường ở hiện trường phạm tội so với mặt đất, hung thủ có lòng hư vinh mãnh liệt, có năng lực che mắt người khác, nghề nghiệp nhất định là có liên quan đến việc biểu diễn trên sân khấu. Cho nên, người ngốc cũng biết, Stefanie không có khả năng là Queen Cơ, lấy một hung thủ đã chết ra để bôi đen tôi, ông đang biểu diễn ảo thuật sao?” Trên trán Donald bắt đầu đổ mồ hôi, lấy khăn tay ra, không ngừng lau mồ hôi. Rốt cuộc ông cũng biết vì sao mình lại thuận lợi làm xong tất cả như vậy, thì ra Lục Mang vẫn luôn nhìn ông diễn trò, để ông tự bê đá đập chân mình. F*ck! Ông không nhịn được mà lén hỏi thăm tổ tông nhà họ Lục. Lục Mang dừng lại, nhìn bức ảnh ố vàng trên bàn. Nãy giờ Ninh Trừng đang nhìn Tony đối diện, càng nhìn càng cảm thấy giống hệt Lưu Tiểu Đồng. Cậu bé lại nhìn chằm chằm sân khấu như cũ, dường như không nghe họ đang nói gì, hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Cô không khỏi cảm thán, thì ra người máy cũng có chỗ tốt, không biết sợ, cũng không cảm giác được sự đau khổ. Ninh Trừng nhìn cậu bé có gương mặt giống hệt Lưu Tiểu Đồng, không cách nào nhắm mắt làm ngơ, không nhịn được mà kêu cậu bé, “Tony, đến đây, đến chỗ chị này.” Cậu bé quay đầu nhìn Donald, rồi lại nhìn Ninh Trừng, lắc đầu, “Xem kịch.” Hình như Donald rất vừa lòng với phản ứng của cậu bé, ông ta nhìn Tony, trên mặt là nụ cười hài lòng. Ninh Trừng vờ như nói, “Không biết là trùng hợp, hay là có người cố ý sắp xếp, Tony giống hệt một cậu bé hàng xóm của tôi, ngay cả tên tiếng Anh cũng giống nhau.” Nụ cười trên mặt Donald lập tức cứng đờ, ngẩng đầu nhìn đối diện, tầm mắt dừng trên bức ảnh trước mặt Lục Mang, sắc mặt thay đổi, đứng bật dậy, muốn giành lại bức ảnh, “Đưa cho tôi.” Lục Mang nhanh tay cầm lấy bức ảnh trên bàn, “Một bức ảnh rất bình thường mà thôi, nhà tôi cũng có một bức, sao ông căng thẳng thế? Chẳng lẽ bức ảnh này có bí mật gì không thể cho người khác biết?” Anh tự hỏi tự trả lời, “Yên tâm, hôm nay chúng tôi tới không phải để vạch trần ông. Tôi có thể trực tiếp nói cho ông mục đích khi tới đây của chúng tôi. Tính đến bây giờ, đã có hai trăm lẻ bảy đứa trẻ mất tích, hơn nữa là rời khỏi Trung Quốc, bị đưa đến London, giờ chúng đang ở đâu, chúng tôi không biết, ông cũng không biết, nhưng có người biết. Người này mới là Queen Cơ thực sự. Bây giờ chắc là ông đã biết chúng tôi muốn ông làm gì.” “Làm gì?” Donald ngồi xuống lần nữa, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, giờ phút này càng có vẻ già nua, vẻ mặt mệt mỏi. “Để bạn gái tôi giải thích cho ông.” Lục Mang tùy tay ném bức ảnh lên bàn, trên mặt có vẻ chán ghét, quay đầu nhìn về phía sân khấu. Ninh Trừng cầm lấy bức ảnh, tầm mắt đảo qua, bức ảnh này giống với bức ảnh trước đây Kiều Tử San cho cô xem, đều là Lục Mang lúc sáu tuổi. Cô nhìn kỹ, đối chiếu cậu bé trên bức ảnh, cùng với vẻ mặt của Tony, tuy bề ngoài có vẻ tương tự, nhưng cậu bé trong bức ảnh, trên mặt rõ ràng là có sự khủng hoảng, lại đang cố gắng che dấu. Trong đầu Ninh Trừng đột nhiên có tia sáng lóe lên, giống như được khai sáng, thì ra… Trong lòng cô đau đớn, nhưng lập tức dằn lại, căm tức nhìn người đàn ông trung niên đối diện, “Donald, bây giờ chúng tôi đã biết, ông là khách của Queen Cơ. Nhưng chắc chắn là ông không biết, Tony và cậu bé hàng xóm tôi vừa nói có quan hệ gì. Tony thực sự chính là cậu bé kia, đang ở Trung Quốc. Cũng giống thế, Stefanie hôm qua bị cảnh sát mang đi cũng không phải Stefanie thật. Ông cũng thấy rồi đấy, thế thân! Ông cho rằng ông có thể đuổi chúng tôi đi, nhưng thực tế thì ông chỉ như một gã hề, trở thành công cụ biểu diễn của người khác.” Chắc chắn là cậu bé không biết, phía sau cậu bé vẫn luôn có một người đàn ông rắp tâm bất lương đi theo, lúc muốn xuống tay với cậu bé, cậu bé trong cái khó ló cái khôn, kêu ông ta chụp ảnh cho mình. Ánh đèn flash sáng lên, người đang tìm kiếm cậu bé kịp thời tìm đến, tránh được bi kịch phía sau. Giờ phút này, Ninh Trừng vô cùng biết ơn, cậu bé thông minh này đang ở ngay cạnh cô. Cô hít sâu một hơi, “Sau này dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải đồng tâm hiệp lực, sống chết có nhau.” “Em đang ám chỉ anh giờ nên hôn em sao?” Anh dừng chân, quay đầu nhìn cô. “…” Ninh Trừng đẩy anh ra, đi về phía trước. Buổi sáng sau khi nói ra những lời này, hai người khóa môi đến mức trời đất u ám, đó là ở nhà, bây giờ đang ở trên đường cái, vẫn nên bớt phóng túng chút.