Mới tan tầm mà cả tòa cao ốc đã trống rỗng, bình thường cũng không như vậy. “Hôm nay làm sao vậy? Một đám người như đang chạy trốn”. Quý Hân Nhiên nói với Mễ Kiều Dương. “Em không biết thật hay giả vờ thế?”, Mễ Kiều Dương nhìn cô: “Chủ tịch Quý, hôm nay là lễ tình nhân”. Quý Hân Nhiên giật mình hiểu ra, mấy hôm trước đám con buôn tuyên truyền khắp nơi, quảng cáo đầy đường nhưng cô vốn là người chẳng nhớ ngày tháng gì cả nên hôm nay cũng chẳng để ý. “Đỗ Trường Luân đâu? Không phải anh ấy cũng quên rồi chứ?” Mễ Kiều Dương cười hỏi. “Anh ấy đang ở Bắc Kinh, dù không quên cũng không về được”. Đỗ Trường Luân đi họp cũng hơn một tuần, hôm kia gọi điện nói còn có việc, phải hai ngày nữa mới về. “Một người vì mọi người thôi, công bộc của dân đều là như vậy, Hân Nhiên, vì dân chúng trong thành phố, em hi sinh một ngày lễ tình nhân thì có là gì?”. Mễ Kiều Dương cố ý nghiêm trang nói. Một năm trước, Đỗ Trường Luân đã nhậm chức thị trưởng Vân Hải. “Mễ Kiều Dương, anh đáng ăn đòn lắm”, Quý Hân Nhiên làm bộ muốn đánh. Vừa khéo đến bãi đỗ xe dưới lầu, anh quay đầu khoát tay: “Anh về đây, về nhà cùng vợ đón lễ”. Quý Hân Nhiên đến nhà trẻ đón Nhược Nhược. “Mẹ, sao hôm nay trên đường bán nhiều hoa thế?” Đỗ Quân Nhược năm tuổi tò mò hỏi. “Vì hôm nay là ngày lễ con ạ”. Quý Hân Nhiên nhìn cô bé cười cười. “Lễ gì hả mẹ?” Sớm biết trong cái đầu nho nhỏ này có rất nhiều câu hỏi. “Là lễ tình nhân.” “A, tình nhân là gì ạ?” “Tình nhân chính là…” Quý Hân Nhiên vừa lái xe vừa nghĩ: “Chính là người con rất rất thích”. “Rất thích?” Đỗ Quân Nhược bưng má: “Con rất rất thích mẹ, mẹ là tình nhân của con đúng không”. Quý Hân Nhiên không biết nên khóc hay cười: “Nhược Nhược, tình nhân này là chỉ nam nữ con ạ”. “À, con biết rồi, con thích Triệu Chi Hàm, vậy câu ấy là tình nhân của con”. Triệu Chi Hàm là một nam sinh trong lớp cô bé. Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng to: “Nhược Nhược, tình nhân phải chờ khi con lớn lên, xác định người con thích thì mới gọi thế được, giờ con thích Triệu Chi Hàm thì cậu ấy là bạn tốt của con”. Đỗ Quân Nhược như đã hiểu ra: “Thế thì cha và mẹ là tình nhân đúng không?” Quý Hân Nhiên gật gật đầu. “Thế thì chú Kiều và cô Hồ cũng thế ạ?” Quý Hân Nhiên tiếp tục gật đầu, cũng may là đã về nhà, đề tài này có thể tạm thời ngưng lại. Ăn cơm tối xong, Quý Hân Nhiên tắm rửa cho Đỗ Quân Nhược, vừa định ôm cô nhóc đi ngủ thì: “Mẹ, hôm nay con muốn ngủ với mẹ?” Cô nhóc ngây thơ nói. “Vì sao?” “Con thích mùi hương của mẹ”. Cô nhóc nắm chặt áo ngủ của Quý Hân Nhiên. Quý Hân Nhiên bật cười: “Vậy được rồi”. Bế đến giường lớn, tiểu tử kia hưng phấn ôm cô Quý Hân Nhiên rồi hôn chụt lên má cô. Quý Hân Nhiên bắt đầu kể chuyện cho cô nhóc, thực ra là đọc truyện cổ tích. “Có một cô bé tên là Đa La Tây, là trẻ mồ côi, cô bé sống cùng chú Hanh Lợi…” Cô đọc cho Quân Nhược nghe truyện “Lục dã tiên tung”, gần đây cô nhóc rất thích truyện này, hầu như tối nào cũng nghe. Có lẽ tiểu tử này ban ngày chơi đùa mệt mỏi nên còn chưa đọc hết một chương thì đã nhắm mắt ngủ khì. Quý Hân Nhiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, đắp chăn lại cho cô bé. Quân Nhược ngoài đôi mắt to giống Quý Hân Nhiên thì còn lại tựa như bản sao của Đỗ Trường Luân vậy. Mỗi lần về nhà bà nội, Quản Dĩnh bế cô bé mà trêu Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, em xem Nhược Nhược như hoa như ngọc, cuối cùng cũng không lãng phí khuôn mặt kia của em”. Nhớ tới Đỗ Trường Luân, cô không nhịn được mà nhìn điện thoại, bình thường buổi tối anh đều gọi điện về. Mấy năm qua, Quý Hân Nhiên đã đem phần lớn chuyện của công ty cho Mễ Kiều Dương, bản thân cũng được thoải mái hơn một chút. Nhưng Đỗ Trường Luân vẫn bận rộn rất nhiều việc, lúc thực sự rảnh rỗi rất ít, có thể ở bên hai mẹ con cũng không nhiều. Trong lòng cô, ngày nào Đỗ Trường Luân có thể ở nhà, cả nhà cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm đã là thỏa mãn rồi. Nhìn nhìn mà ngủ gật bên thành giường từ khi nào không biết. Đột nhiên có cảm giác là lạ khiến cô bừng tỉnh, mở to mắt lại nhìn thấy Đỗ Trường Luân đang mỉm cười nhìn mình, tưởng là nằm mơ, cô đưa tay dụi dụi mắt. “Không mơ đâu, là thật đó”. Đỗ Trường Luân khẽ vỗ vỗ má cô. “Sao anh lại quay về? Không phải nói còn hai ngày nữa mới về sao?” Phản ứng của cô vẫn hơi chậm. “Anh lén chạy về đấy”. Đỗ Trường Luân thì thầm vào tai cô. Quý Hân Nhiên thấy anh còn chưa thay quần áo: “Vừa xuống máy bay?” “Ừm, anh nhớ em, Hân Nhiên”. Anh cúi người khẽ hôn Quý Hân Nhiên. Vốn chỉ định hôn phớt qua, nào ngờ càng hôn càng triền miên, hôn dọc theo cần cổ trắng nõn của Quý Hân Nhiên lướt xuống dưới, tay cũng lần vào trong áo cô. Quý Hân Nhiên thở dốc: “Nhược Nhược… đang ngủ kìa”. Đỗ Trường Luân đang vùi đầu vào ngực cô, ngừng hồi lâu mới ngẩng đầu, sóng tình trong mắt còn chưa dứt: “Con bé này sao cứ thích chiếm chỗ của anh nhỉ?” Quý Hân Nhiên nén cười: “Bế nó về phòng đi”. Đỗ Trường Luân nhẹ nhàng bế con gái: “Đi thôi, về phòng của mình đi, về sau không được chiếm chỗ của cha nữa”. Lúc về phòng Quý Hân Nhiên đã ngồi dậy: “Anh có đói không? Em nấu gì cho anh nhé?” Đỗ Trường Luân lại ôm lấy cô: “Đúng là anh có đói, Hân Nhiên, rất đói, anh muốn ăn em”. Mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, ôm cổ Đỗ Trường Luân, thì thầm vào tai anh: “Em cũng muốn anh, Trường Luân”. Ngay sau đó, Đỗ Trường Luân đã ôm lấy cô, đặt cô lên giường, người đổ ập lên người cô, cánh môi dây dưa, quần áo hai người dần cởi bỏ, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy choáng váng… Kích tình qua đi, Đỗ Trường Luân nhẹ nhàng ôm lấy Quý Hân Nhiên, khi nãy anh vào nhà, thấy Hân Nhiên và Nhược Nhược ngủ trên giường, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, lòng đột nhiên có cảm giác hạnh phúc dâng đầy… “Hân Nhiên, anh có quà cho em đây”. Anh đứng dậy mặc áo ngủ, đi ra phòng khách. Lát sau đã mang theo một chiếc hộp lớn được gói cẩn thận đưa cho Quý Hân Nhiên: “Mở ra xem có thích không?” Mở ra mới thấy, là một trái tim bằng pha lê, nhìn kĩ bên trong còn có một trái tim khác nữa. “Anh thấy ở trong cửa hàng ngọc, sư phụ nói đây là pha lê thiên nhiên, trái tim kia là có sẵn ở trong đó chứ không phải chế tác đâu, anh nghĩ em nhất định sẽ thích”. Đương nhiên Quý Hân Nhiên thích, không chỉ thích trái tim pha lê này mà còn thích ngụ ý của nó. Đỗ Trường Luân khe khẽ nói với cô: “Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ”. Sáng hôm sau, Quý Hân Nhiên còn đang chìm trong giấc mộng thì đã có một bóng người nho nhỏ trèo lên giường, chui vào giữa cô và Đỗ Trường Luân. Quý Hân Nhiên hoảng hốt, may mà mình và Đỗ Trường Luân đã mặc áo ngủ. “Nhược Nhược, không phải mẹ đã dặn, vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?” Đây không phải lần đầu tiên tiểu tử này làm như vậy. “Nhưng rõ ràng hôm qua con ngủ với mẹ cơ mà?” Cô nhóc ôm tay Đỗ Trường Luân: “Cha, sao sáng ra con lại thấy con ngủ trên giường? Có phải là giống Đa La Tây, gặp lốc xoáy nên bị thổi qua không?” “Ừm, Nhược Nhược lớn rồi, không nên ngủ cùng mẹ nữa”. Đỗ Trường Luân định giảng giải đạo lý cho cô bé. Đôi mắt linh động đảo quanh: “Nhưng mà cha còn lớn hơn cả Nhược Nhược, sao vẫn ngủ với mẹ?” Câu này khiến Đỗ Trường Luân dở khóc dở cười: “Cái này…” Anh thực sự không biết nên trả lời vấn đề này ra sao. Tiểu tử kia chớp chớp mắt, ghé sát vào tai anh: “Con biết rồi, cha, có phải cha cũng thích mùi hương của mẹ không?” Bên này, Quý Hân Nhiên nghe được không nhịn được mà bật cười, Đỗ Trường Luân lại rất nghiêm túc gật đầu: “Là như thế đấy Nhược Nhược”. “Thế thì như vậy đi, hai chúng ta mỗi người ngủ với mẹ một ngày, không ai được ăn gian”. Tiểu tử kia khẳng khái nói. Đỗ Trường Luân: … Những tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, chiếu lên cả nhà hạnh phúc. ———-oOo———-