Sau khi Tiếu Trình Vỹ đi rồi, sắc mặt Đỗ Trường Luân mới hòa hoãn lại: “Xin lỗi, Hân Nhiên, lúc trước không nói cho em”. Quý Hân Nhiên nhìn anh: “Hẳn là em cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã giúp em, giúp Đông Hạo. Nhưng sao chưa bao giờ em nghe anh nhắc đến anh ấy?” Đỗ Trường Luân khe khẽ thở dài: “Anh còn một người cô nhưng đã lâu rồi hai nhà không qua lại” “Là mẹ của Tiếu Trình Vỹ? Em đã gặp cô ấy”. Cô nhớ tới người phụ nữ phóng khoáng, xinh đẹp đó, thì ra đó lại là cô của Đỗ Trường Luân. “Đúng, chính là cô ấy, cô là Đỗ Vân Bình, sau bỏ họ đi, gọi là Vân Bình. Cho nên rất ít ai biết được mối liên hệ giữa hai nhà. Chuyện giữa bà và cha anh anh cũng có biết đôi chút. Em cũng biết bà không phải là vợ đầu tiên của cha Tiếu Trình Vỹ, hơn nữa tuổi tác họ chênh lệch rất lớn. Tiếu Trình Vỹ còn có mấy anh chị em cùng cha khác mẹ, bọn họ lớn hơn anh ta nhiều. Ông bà nội anh mất sớm, chỉ có cha và cô sống nương tựa vào nhau, cha vốn rất thương cô nhưng sau chẳng hiểu sao cô lại biết cha Tiếu Trình Vỹ rồi yêu ông ấy. Đương nhiên cha anh không đồng ý, không chỉ vì ông ấy lớn tuổi, từng kết hôn mà vì bọn họ xuất thân là nhà tư bản. Thời đại đó, cái này cũng rất đáng sợ. Nhưng bình thường cô được cha nuông chiều, rất tùy hứng, cha càng phản đối thì cô càng gần gũi với người kia. Sau này còn nghĩ đến bỏ trốn, bị mẹ của Trường Côn biết, cũng là bác của anh, bà ngăn cô lại, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ… Cha anh không thể tha thứ cô nên đuổi cô đi, nói rằng không cho phép cô bước vào nhà họ Đỗ nữa… Cho nên có thời gian rất dài hai nhà đều không qua lại, cô không dám về… Thực ra cô rất thương anh và Trường Côn, thường lén đi thăm bọn anh nhưng lại không dám để cha biết”. Quý Hân Nhiên không ngờ thì ra lại là như vậy: “Vậy anh còn đi nhờ nhà họ Tiếu giúp?”. Tình hình đó, hiển nhiên anh rất khó xử. “Không phải anh, là cha đi”. Trước kia anh luôn cảm thấy cha chắc cũng yêu quý Trường Côn hơn, nhưng lần này vì anh, cha lại chịu đi tìm cô. Lòng Quý Hân Nhiên rung động: “Em làm khó mọi người rồi”. “Không, Hân Nhiên, thật ra anh nghĩ, như vậy cũng tốt, dù sao mọi chuyện đã qua lâu rồi, cha cũng đã già, chắc chắn ông cũng rất nhớ cô”. Nhân cơ hội này, hai nhà có thể hòa hảo, thực ra cảm kích Quý Hân Nhiên nhất vẫn là Đỗ Vân Bình. “Vậy sao anh và Tiếu Trình Vỹ lại như…”, cô không hiểu, nếu là anh em họ sao lại xa lạ như vậy. “Anh với anh ta? Hừ, bọn anh bát tự tương khắc”. “Sao anh có thành kiến lớn với anh ấy như vậy?” “Không phải thành kiến, Hân Nhiên.” Đỗ Trường Luân nghiêm túc: “Anh ấy giống cha, phong lưu thành tính, hái hoa bắt bướm khắp nơi, anh ghét nhất là kiểu thái độ công tử phong lưu đó của anh ta. Lúc học đại học, anh ta trêu chọc một bạn học trong lớp anh, khiến cô ấy suýt tự sát, ai cũng căm ghét”. Lần đó, anh đã đánh Tiếu Trình Vỹ một trận, chỉ cần thấy người này, tâm tình anh trở nên rất tệ. “Thực ra lòng dạ anh ấy cũng không tệ”. “Cho tiền anh ta cũng không dám có ý đồ xấu gì với em”, anh oán hận nói. Nhớ tới  khuôn mặt sưng vều của Tiếu Trình Vĩ, Quý Hân Nhiên không nhịn được bật cười: “Sao anh còn đánh người? Thật sự là nhìn không ra”. Đỗ Trường Luân bị cô cười mà xấu hổ: “Ai bảo anh ta làm thế với em, đáng đời”. “Khỏi nói, lúc ban đầu anh ấy tìm công ty em đầu tư, ngay cả chú Đức cũng sợ anh ấy có lòng dạ gì. Nhưng cũng phải cảm ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, Đông Hạo chắc đã phá sản rồi”. Thoáng ngừng lại, cô lại nói tiếp: “Đương nhiên, càng phải cảm ơn anh”. Đỗ Trường Luân cầm tay cô: “Đừng khách sáo với anh, có thể giúp được em, anh rất vui”. Anh kéo chăn lại cho cô: “Được rồi, em vừa mổ xong, nghỉ ngơi cẩn thận, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi”. Nhờ bóng Đỗ Trường Luân, phòng bệnh của Quý Hân Nhiên có rất nhiều nhân vật lớn đến thăm hỏi, lẵng hoa, giỏ quà chật kín phòng. Triệu Nghệ Hiểu nói thầm với cô: “Những người này cũng thật tinh mắt”. Đương nhiên cô hiểu ý của Triệu Nghệ Hiểu, cho dù cô và Đỗ Trường Luân đã ly hôn nhưng những người này là ai, nhìn biểu hiện của hai người đương nhiên đã biết là có chuyện gì. Thậm chí cả Bí thư Trần cũng đến, đầu tiên ông thăm hỏi một hồi, cuối cùng nói với hai người bọn họ: “Tôi đã chuẩn bị hồng bao rồi, chỉ còn chờ rượu mừng của hai cô cậu thôi”. Đỗ Trường Luân chỉ cười không nói, Quý Hân Nhiên ngượng ngùng, mặt ửng hồng. Buổi tối, phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ. “Nằm xuống nghỉ một lát đi?” Đỗ Trường Luân chỉnh lại gối cho cô, mình thì ngồi đọc tài liệu ở bên. Quý Hân Nhiên cảm thấy anh gầy đi rất nhiều, cũng khó trách, bản thân bận rộn mà còn phải chăm sóc mình. “Trường Luân, thuê y tá riêng đi, anh bận như vậy, còn phải chăm sóc em”. Đỗ Trường Luân buông văn kiện: “Thuê y tá cũng được nhưng anh vẫn phải đến, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với em, sao có thể lãng phí được?” “Nhưng thế này sao anh chịu được?” Hai ngày nay thời gian nghỉ ngơi của anh rất ít. “Haha, sao thế? Đau lòng vì anh?”. Đỗ Trường Luân cười cô. Quý Hân Nhiên cảm thấy anh thực sự thay đổi rất nhiều, nhưng cô thích sự thay đổi này. “Đúng rồi, Trường Luân, Vạn Tuệ đâu? Đừng làm khó cô ấy, cô ấy cũng rất đáng thương”. Trong lòng cô đã không còn hận cô ấy, cô có thể trốn được cũng phải cảm ơn Vạn Tuệ. “Cô ấy không tham gia bắt cóc, hơn nữa lại cứu em, hẳn là không sao.” “Chút nữa em gọi điện cho chú Đức, cho cô ấy chút tiền, cô ấy một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì”. Trong lòng cô nghĩ, chỉ mong Vạn Tuệ có thể gặp được người tốt, đừng gặp phải tên khốn như Chung Tấn nữa. “Em đúng là lương thiện”. Đỗ Trường Luân lại nghĩ ra cái gì: “Đúng rồi, anh nghe nói em đã chạy đi nhưng sao lại quay về?” “Em về lấy lại balo”. Đáp án này thật sự là làm cho Đỗ Trường Luân mở rộng tầm mắt: “Balo? Trời ạ, em không muốn sống nữa sao? Không biết trở về rất nguy hiểm sao?” “Trong balo có thư của anh, em sợ mất”. Cô thấp giọng nói. Đỗ Trường Luân cảm thấy trong lòng có cái gì đó đập vào, ê ẩm. Anh nhìn Quý Hân Nhiên: “Đúng là ngốc, vì một phong thư mà thành ra như vậy… Chỉ cần em thích, về sau anh sẽ viết rất nhiều rất nhiều, cho em không còn chỗ cất” “Sao có thể không có chỗ cất được? Tim em to lắm”. Quý Hân Nhiên mỉm cười, ý vui tràn ngập nơi đáy mắt.