Mưa Ở Phía Tây
Chương 73
Đỗ Trường Luân còn chưa kịp đi tìm Qúy Hân Nhiên, Mễ Kiều Dương lại tìm đến anh.
Lúc nhìn thấy Mễ Kiều Dương ở phòng khách, anh thoáng sửng sốt.
“Muốn gặp được lãnh đạo thật không dễ chút nào”. Mễ Kiều Dương nửa đùa nửa thật.
Đỗ Trường Luân không biết mục đích đến của anh nhưng vẫn khách khí nói: “Giám đốc Mễ sao lại có thời gian đến đây?”. Mễ Kiều Dương nhìn đồng hồ trên tường, đã đến giờ tan tầm: “Cùng đi ăn trưa đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Đỗ Trường Luân gật gật đầu, hai người cùng đến một nhà hàng.
“Tôi từng không thích anh hoặc nói chính xác là ghen tị với anh”.
Vừa ngồi xuống, Mễ Kiều Dương đột nhiên nhìn anh nói. Đỗ Trường Luân không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, anh cũng từ tốn đáp: “Tôi cũng vậy”.
Mễ Kiều Dương cười khổ: “Nhưng chung quy anh vẫn là người may mắn”. Vì anh là người trong lòng Quý Hân Nhiên.
“Anh có ý gì?”
“Nếu không, anh nghĩ rằng tại sao tôi và Hân Nhiên lại không ở bên nhau?”. Mễ Kiều Dương chậm rãi nói: “Tôi từng thử cố gắng, rất cố gắng nhưng… cuối cùng mới phát hiện, người trong lòng cô ấy không phải là tôi”.
Thừa nhận thất bại trước mặt đối thủ của mình không phải là chuyện vui vẻ gì nhưng Mễ Kiều Dương vẫn rất thản nhiên: “Tôi và Hân Nhiên đã nói rõ ràng, chúng tôi sẽ là bạn tốt. Tôi không biết hai người đã xảy ra vấn đề gì nhưng anh làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, nhất định trong lòng cũng có cô ấy… Lúc trước tôi từng nghi ngờ Tiếu Trình Vỹ, anh cũng biết thương nhân rồi đó, sẽ chẳng ai làm chuyện không có lợi cho mình. Anh ta giúp Đông Hạo chắc chắn là có mục đích nhưng lúc tôi điều tra về anh ta thì lại vô tình biết mẹ anh ta vốn là họ Đỗ, tên thật là Đỗ Vân Bình, sau này bỏ họ là Vân Bình, người ngoài đều chỉ nghĩ bà họ Vân. Tôi nghĩ hẳn là bà ấy có quan hệ với gia đình anh, bà sẽ không vô duyên vô cớ giúp Hân Nhiên, cho nên hẳn chính là vì anh”.
Đỗ Trường Luân không ngờ anh lại biết nhiều như vậy: “Anh đoán đúng rồi, Đỗ Vân Bình là cô tôi nhưng vì một số lý do riêng nên bà không qua lại với nhà tôi, là tôi nhờ cha tôi tìm bà”.
Anh biết, nếu không qua được cửa đó, Đông Hạo sẽ suy sụp. Cho dù Quý Hân Nhiên không có tình cảm với công ty này nhưng dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Quý, anh không muốn để cô phải khó xử.
Mễ Kiều Dương gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, thực ra cho dù cô ấy không biết những chuyện anh làm vì cô ấy thì lòng cô ấy cũng không hề thiếu vắng anh. Chỉ là tôi không biết giữa hai người đã hiểu lầm những gì mà đến giờ vẫn chưa thể cởi bỏ… Tôi mong Hân Nhiên hạnh phúc, đương nhiên cũng chúc hai người hạnh phúc”.
Đỗ Trường Luân cảm khái nhưng chỉ nói: “Cảm ơn anh”.
Mễ Kiều Dương giơ chén lên: “Uống một ly đi”.
Đỗ Trường Luân khẽ cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp, Quý Hân Nhiên ngồi trong văn phòng, có chút lười biếng. Cú điện thoại đó cuối cùng đã tới, là một giọng nam xa lạ: “Chủ tịch Quý, cô cũng quá tham lam rồi, sản nghiệp nhà họ Quý lớn như vậy, cô chỉ dùng một trăm vạn mà đuổi em trai mình đi sao?”,
Quả nhiên là vì tiền mà đến.
“Nó không phải là em trai tôi”. Quý Hân Nhiên lạnh lùng nói: “Anh là gì của Vạn Tuệ?”.
“Tôi là ai không quan trọng nhưng cô tuyệt tình như vậy lại khiến người ta quá thất vọng. Nói thế nào nó cũng là con của ba cô”
“Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?”, cô không buồn đôi co với anh ta.
“Nếu chủ tịch Quý không muốn lên tòa khiến cho mọi người ở Vân Hải đều biết thì hãy tỏ chút thành ý đi”.
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Một trăm ngàn”.
Quý Hân Nhiên bật cười: “Anh cũng dám mở miệng thật đấy à?”
“Đông Hạo lớn như vậy, một trăm ngàn chẳng qua chỉ là chút lòng thành, nếu cha cô còn sống, chỉ e tương lai toàn bộ Đông Hạo đều là của Vạn Tuệ và Đào Đào”.
“Nếu cha tôi còn sống, có lẽ một xu cô ta cũng không có được đâu… thế này đi, tôi muốn gặp Vạn Tuệ, nói trực tiếp”.
Đối phương thoáng yên lặng: “Tôi nghĩ rồi sẽ trả lời cô”.
Nói xong lại cúp máy.
Trần Bỉnh Đức biết được chuyện này thì có chút lo lắng: “Cháu đi gặp Vạn Tuệ? Cô ta đã lật lọng, cháu còn nói chuyện gì với cô ta?”.
“Lật lọng? Cô ta cũng phải xem bài đã lật hết hay chưa, cháu đi là muốn nói với cô ta, thực ra quân bài trong tay cô ta chẳng đáng một đồng”.
“Hân Nhiên, cho dù lúc trước cha cháu giấu kỹ việc này nhưng vẫn có người biết, nếu thực sự lên quan toàn thì cũng khó mà nói”.
“Chú yên tâm, cô ta sẽ không dám lên tòa, bởi vì Đào Đào vốn không phải là con của cha cháu”.
“Cái gì? Sao có thể? Sao cháu biết được?”. Trần Bỉnh Đức rất bất ngờ.
“Chú Đức, chú có nhớ ngày đó cha cháu đột nhiên bị xuất huyết não ở công ty không?”
“Đương nhiên chú nhớ, ở ngay trong văn phòng của ông ấy, vẫn là chú phát hiện ra rồi đưa đến bệnh viện”. Trần Bỉnh Đức không hiểu vì sao cô đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Lúc ấy cho dù công ty gặp khó khăn nhưng cha cháu lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, có chuyện gì chưa từng trải qua, chú nói ông sẽ vì chuyện này mà bị kích thích vậy sao?”
Nhưng lúc đó xảy ra quá nhiều chuyện nên cô cũng không nghĩ nhiều.
“Ý cháu là ông ấy vì việc của Đào Đào mà bị?”
“Đúng, căn bản chẳng liên quan gì đến chuyện công ty cả. Đứa con ông ấy vẫn luôn nghĩ là con ruột của mình nay lại chẳng có chút quan hệ gì. Cháu phát hiện điều này trong ngăn kéo của ông ấy…”. Cô đưa cho Trần Bỉnh Đức một phong bì.
Trần Bỉnh Đức mở ra xem, là phiếu kết quả xét nghiệm cha con, quả nhiên đứa bé đó không có quan hệ gì với Quý Kiến Đông. Có thể tưởng tượng lúc Quý Kiến Đông nhìn thấy kết quả này có tâm tình gì.
“Thì ra là vậy, không thể ngờ cha cháu một đời sáng suốt mà lại nhất thời hồ đồ”. Trần Bỉnh Đức cảm khái nói.
Thực ra, tình cờ Quý Hân Nhiên phát hiện được chuyện này. Từ sau khi Quý Kiến Đông qua đời, văn phòng của ông Quý Hân Nhiên vẫn không bước vào. Sau đó vì hạng mục Quảng trường Thời Đại không tìm được nguồn tài chính, lúc đó cô đã tính đến bước tệ nhất, công ty phá sản hoặc phải đem bán. Ngày đó cô đến văn phòng của Quý Kiến Đông, thực ra là muốn xem lại lần cuối nhưng vô ý lại phát hiện ra tờ kết quả xét nghiệm này. Nhìn ngày thì chính là ngày Quý Kiến Đông gặp chuyện không may. Hiển nhiên ông xem xong còn chưa kịp cất đi, chỉ tiện tay đặt trong ngăn kéo.
Một khắc đó, cô đã chẳng còn hận Quý Kiến Đông như trước, ông đã phải trả giá cho sai lầm của mình, hơn nữa là trả giá bằng cả tính mạng. Cuộc đời vẫn rất công bằng.
“Vậy sao cháu còn định đi gặp Vạn Tuệ?”, Trần Bỉnh Đức khó hiểu.
“Hiển nhiên là cô ta còn chưa biết chúng ta đã biết chuyện này, cháu muốn đi nói cho cô ta, để cô ta biết khó mà lui.”
Cô thở dài: “Cháu không muốn mẹ biết chuyện này”.
Đây mới là điều mà cô lo lắng nhất.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
7 chương
111 chương
10 chương
4 chương
28 chương
39 chương
177 chương
41 chương