Không sai, cô thích Đỗ Trường Luân, thậm chí có thể nói là mê mẩn, chỉ cần có thể ở gần anh là cô cảm thấy vừa vui mừng lại vừa lo lắng, tim đập thình thịch, có đôi khi ngay cả chính cô cũng không rõ vì sao mình lại giống như cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời đến vật. Nhưng vẫn không thể khống chế được. Cô sớm đã biết yêu, từ khi đi học đến khi đi làm đều có rất nhiều người theo đuổi cô, cũng có vài lần hẹn hò ngắn ngủi nhưng đều không có được cảm giác động lòng đến vậy. Mãi đến khi gặp được Đỗ Trường Luân. Nhưng anh lại luôn bình thản như vậy, vì có thể được gần gũi anh nhiều hơn, thậm chí cô còn chủ động xin đi chạy tin. “Hai con hổ, hai con hổ, chạy cho nhanh, một con không có tai, một con bị cụt đuôi, thật kì lạ, thật kì lạ…” Di động đột nhiên reo vang bài hát thiếu nhi vui tai, cô còn nghĩ mình nghe nhầm, người nghiêm túc như Đỗ Trường Luân sao có thể dùng nhạc chuông ngây thơ như vậy? Mỗi khi ở bên anh, hình như chuông điện thoại của anh đều chỉ là loại chuông phổ biến nhất, anh sẽ đặt nhạc chuông này cho ai? Cầm điện thoại, ba chữ “Quý Hân Nhiên” không ngừng lóe sáng, thì ra là cô! Cô đương nhiên biết Quý Hân Nhiên là ai, cô thích Đỗ Trường Luân cũng muốn hiểu về anh, bao gồm cả quá khứ. Anh chưa bao giờ nói đến hôn nhân, tuy rằng người biết rất ít nhưng chuyện Quý Hân Nhiên là vợ cũ của anh thì cô vẫn biết. Buổi tiệc hôm đó cô cũng đến, người khác không để ý nhưng cô thì thấy rõ lúc Đỗ Trường Luân và Quý Hân Nhiên thân mật rời đi.  Ghen tị là bản tính trời sinh của phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ, cô ghen tỵ với người phụ nữ tên Quý Hân Nhiên này, ghen tỵ cô từng có được Đỗ Trường Luân mà giờ dường như vẫn còn sức ảnh hưởng đến anh. Cô ấn nghe, là cố ý, quả nhiên đối phương nghe được giọng cô thì chẳng nói nói mà cúp máy luôn. Lúc chuông cửa vang, cô lau tóc đi ra mở. Đỗ Trường Luân không ngờ Lâm Tiểu Trữ lại ăn mặc như vậy, cô mặc chiếc áo lông tắm màu hồng nhạt, tóc còn hơi ướt, hoàn toàn khác so với vẻ nghiêm túc thường ngày. Anh không biểu hiện gì, chỉ nói: “Ngại quá, làm phiền em”, sau đó đưa điện thoại ra. Lâm Tiểu Trữ không nhận mà nói: “Vào ngồi đi”. Trong lòng lại rất thất vọng. Cô vẫn luôn quan sát ánh mắt Đỗ Trường Luân nhưng nơi đó bình tĩnh không khác gì lúc bình thường nhận phỏng vấn, không hề có gợn sóng. Đỗ Trường Luân vốn không muốn vào nhưng cứ đứng ở cửa thế này cũng không tiện nên đi vào. Lâm Tiểu Trữ ở căn hộ điển hình cho người độc thân, diện tích không lớn nhưng bài trí rất ấm áp. Anh ngồi xuống sofa, đặt điện thoại lên bàn: “Muộn thế này rồi còn quấy rầy em, ngại quá”. “Cái này đã nói rồi mà”. Lâm Tiểu Trữ nhìn anh, ánh mắt đã không còn là của cô phóng viên khí thế ban ngày. “Thế thì chúc em năm mới vui vẻ trước vậy”.Đỗ Trường Luân mỉm cười nói. Lâm Tiểu Trữ cúi đầu: “Cám ơn.” “Muộn rồi, anh không ở lại chơi nữa”. Ngụ ý là muốn lấy điện thoại. Lòng Lâm Tiểu Trữ cảm giác mất mát, đưa điện thoại cho anh nhưng nhân lúc này lại kéo tay anh lại. “Trường Luân…”, cô cúi đầu gọi. Đỗ Trường Luân bỗng nhiên rất hối hận, đã biết muộn còn đến đây. Bình thường anh vẫn luôn rất chú ý, anh không muốn để bất kì ai có ỹ nghĩ gì khác, muộn thế này còn đến nhà một cô gái trẻ độc thân vốn là chuyện không ổn nhưng lúc đó chỉ muốn lấy lại điện thoại nên không nghĩ nhiều. Anh gỡ tay cô ra, “Muộn rồi, anh về đây”. Nói rồi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi được hai bước, Lâm Tiểu Trữ lại ôm chặt anh từ phía sau: “Trường Luân, em thích anh!” Anh cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người cô nhưng lòng anh lại bình tĩnh đến lạ thường. Anh có thể cảm nhận được Lâm Tiểu Trữ có hảo cảm với anh, bình tĩnh mà xem xét, anh rất thưởng thức thái độ làm việc của cô, lần đầu tiên thấy cô đến phỏng vấn, anh nghĩ cô là loại phóng viên chỉ xem qua chút tư liệu là có thể thổi phồng thành một bài báo nên mới đẩy cô qua cho thư ký. Kết quả cô lại theo anh đến hiện trường công tác, theo anh xuống giếng mỏ, thực ra cô sợ nhưng lại quật cường không chịu trở về. Thái độ làm việc này rất đáng được tôn trọng, cho nên sau đó anh cũng rất hợp tác với cô. Sau này cô lại thường xuyên gọi điện thoại cho anh, có đôi khi cũng nói sang chuyện khác nhưng anh chỉ nghĩ phóng viên là vậy, đều giỏi giao tiếp, anh chỉ cảm thấy có thêm người bạn chứ cũng không nghĩ nhiều. Lần này anh về Vân Hải mới biết cô là cây bút có tiếng của nhật báo Vân Hải, nổi danh là phóng viên mỹ nữ. Sau khi trở về hai người tiếp xúc cũng nhiều hơn, cô thường xuyên theo anh chạy tin, lâu dần anh cũng thoáng biết có lẽ cô có suy nghĩ khác, nếu không dựa vào khả năng của cô cũng chẳng cần phải đi chạy tin. Nhưng cho đến giờ cô cũng chưa có hành động gì quá đáng nên anh cũng khó nói được gì. Nhưng tình hình hiện tại khiến anh hiểu mình nên nói rõ ràng với cô. “Tiểu Trữ, anh coi em là bạn bè, bạn bè rất thân thiết”. Anh bình tĩnh nói. “Bạn bè, Trường Luân, anh coi em là bạn bè sao?”, Lâm Tiểu Trữ chậm buông tay: “Em thích anh, từ lầu đầu nhìn thấy anh đã thích anh, em tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với anh, em thích nghe giọng nói của anh, em nghĩ, em đã yêu anh… Còn anh, chẳng lẽ không hề thích em?” Đỗ Trường Luân xoay người, “Tiểu Trữ, em rất tốt cũng rất giỏi giang, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn… anh không hợp với em” Lâm Tiểu Trữ nhìn anh, ánh mắt cố chấp, “Vì sao? Vì sao chúng ta không thích hợp? Chúng ta ở chung không phải cũng rất vui sao? Em không tin anh không có cảm giác gì với em…” Đỗ Trường Luân không biết nên trả lời thế nào, nghĩ nghĩ, “Tiểu Trữ, anh đánh giá rất cao về em, cảm thấy em là người rất đáng được tôn trọng nhưng không hơn, trong lòng anh vẫn chỉ coi em là bạn”. Lâm Tiểu Trữ luôn cao ngạo, chưa từng bị ai từ chối như vậy bao giờ. Nhưng cô không cam lòng, không cam lòng chưa bắt đầu đã phải chấm dứt. “Có phải là vì Quý Hân Nhiên? Có phải trong lòng anh còn có cô ấy?” Đỗ Trường Luân không nghĩ tới cô lại nhắc đến Quý Hân Nhiên, xem ra cô biết được không ít chuyện. “Đây là chuyện của anh”. Anh thản nhiên đáp. Lâm Tiểu Trữ nghe ra được sự bực bội trong giọng anh, anh không thích người khác nhắc đến Quý Hân Nhiên, không muốn người khác hoài nghi, chê trách, anh bảo vệ Quý Hân Nhiên cũng thật kỹ. “Nhưng hai người đã ly hôn”. Cô bật thốt. Đỗ Trường Luân thoáng trầm ngâm, “Không sai, bọn anh là ly hôn, nhưng ly hôn không có nghĩa là tuyệt tình… Tiểu Trữ, anh đi đây, mong rằng chúng ta vẫn có thể là bạn”. Nói xong xoay người rời đi. Ngày hôm sau Đỗ Trường Luân mới phát hiện Quý Hân Nhiên từng gọi điện cho anh, không cần phải nói cũng biết Lâm Tiểu Trữ đã nghe máy, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, may mà tối qua đã nói rõ ràng. Anh vội gọi cho Quý Hân Nhiên: “Hân Nhiên, chúc mừng năm mới”. “Chúc mừng năm mới”. Giọng Quý Hân Nhiên không nghe ra được cái gì. “Hân Nhiên, tối qua em gọi cho anh”. Anh cẩn thận hỏi. “À, không cẩn thận gọi nhầm… Em đang bận, thôi nhé”. Gọi nhầm, lý do này không thể tin được. Suốt hai năm qua sao chưa bao giờ cô gọi nhầm? Chắc chắn là vì Lâm Tiểu Trữ nhận nên cô hiểu lầm.