Mưa Ở Phía Tây
Chương 69
Tối hôm đó, thực ra Đỗ Trường Luân về nhà rất sớm, chỉ là anh không bật đèn. Ngồi trên sofa, mắt nhắm chặt. Thực ra anh không bình tĩnh được như biểu hiện bên ngoài. Lúc nhìn thấy cô, anh mới phát hiện trong thời gian mình rời đi, trong lòng anh chưa từng quên cô. Có lẽ anh tỏ vẻ như đã quên, thậm chí anh còn nghĩ sẽ không quay về nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được, anh vẫn quay lại.
Điện thoại của anh vẫn không đổi, ngay cả nhạc chuông lúc trước Quý Hân Nhiên cài anh cũng không đổi. Lúc rỗi, anh thường nhìn chằm chằm vào di động, hi vọng tiếng chuông vui vẻ đó sẽ vang lên nhưng không hề có.
Thư ký Tiểu Tề rất lấy làm lạ: “Anh cứ nhìn chằm chằm vào di động làm gì?”
Đỗ Trường Luân cười cười, không nói lời nào.
Tiểu Tề luôn thấy rất lạ, Phó chủ tịch Đỗ này hình như rất quý chiếc di động này, lần đó xuống một thôn rất xa, điện thoại của anh quên ở trên xe, anh nghĩ là đã mất, hoảng hốt như trời sập. Lúc đó Tiểu Tề còn tưởng đó là điện thoại dát vàng đính kim cương, sau mới biết cũng chỉ là chiếc di động bình thường, chẳng hiểu sao Đỗ Trường Luân lại quý trọng như vậy.
Trong bóng đêm, Đỗ Trường Luân cảm thấy giống như trước, mình về nhà muộn, trong nhà còn có một người khác. Cô như trẻ con, tivi còn mở, máy tính còn sáng thì đã ngủ gật. Hoặc là sách vứt một bên, đèn bên giường còn sáng thì đã bắt đầu ngủ mơ… Lần nào anh cũng dọn dẹp lại cho cô, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lại.
Anh từng nói với cô mấy lần, thói quen này không tốt nhưng cô lại hiên ngang nói: “Anh có biết thế nào là hưởng thụ cuộc sống không đấy?”. Có đôi khi cô còn nghịch ngợm kéo miệng anh lên trên: “Thoải mái một chút, nghiêm túc thế này trông đáng sợ lắm”.
Có lẽ anh thực sự là người rất nghiêm túc, thái độ làm việc và tính cách của anh dường như khiến anh không thể nào thoải mái được. Nhưng khi ở bên cô, anh cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, thường cảm thấy lòng nhẹ nhàng, chỉ là anh không biết biểu đạt mà thôi.
Cuối cùng anh thở dài, bên tai vang lên câu chào “phó thị trưởng Đỗ” xa lạ của cô. Đứng bên cô là Mễ Kiều Dương, đương nhiên anh biết Mễ Kiều Dương đến Đông Hạo, hơn nữa cũng biết vì sao anh ta lại đến Đông Hạo. Bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng phải là rất bình thường sao?
Tối nguyên đán, tòa thị chính Vân Hải muốn mở bữa tiệc chiêu đãi các thương nhân, xí nghiệp. Thiếp mời đã đặt trên bàn Quý Hân Nhiên từ cách đây một tuần. Đúng lúc này cô lại bị cảm, truyền dịch, uống thuốc suốt mấy ngày giờ mới khá lên nhưng họng vẫn rất đau, không dám nói nhiều. Trần Bỉnh Đức lại ra ngoài công tác, buổi tiệc này bọn họ không thể vắng mặt, cũng chỉ đành cố đi.
Cô mặc váy dạ hội màu tím, tuy không phải là bữa tiệc long trọng nhưng không thể quá thất lễ. Tiệc được tổ chức tại sơn trang Quân Mã bên bờ biển. Lúc đến mới biết, hầu như những người có mặt mũi ở Vân Hải đều đến, trong đó có không ít giám đốc, chủ tịch các xí nghiệp bên ngoài đang định đầu tư vào Vân Hải. Bí thư Trần và các lãnh đạo cao cấp cũng đến, Đỗ Trường Luân đương nhiên cũng có mặt.
Chương trình rất đơn giản, đầu tiên là bí thư Trần thay mặt lãnh đạo Vân Hải lên đọc diễn văn, là mấy lời khách sáo cảm ơn mọi người đã có cống hiến với việc phát triển của Vân Hải, sau đó là hoạt động tự do, mọi người hội họp, nhân cơ hội giao lưu.
Quý Hân Nhiên chào hỏi những người quen biết, chỉ cảm thấy phòng quá ấm đến độ không thở nổi mà họng như lửa đốt. Cô xoay người đi tìm chỗ hít thở thì lại thấy bí thư Trần và Đỗ Trường Luân đang đi về phía này.
“Chào bí thư Trần”, Quý Hân Nhiên vội chào hỏi, nhìn nhìn Đỗ Trường Luân rồi nói thêm: “Chào phó thị trưởng Đỗ”.
Đỗ Trường Luân nhướn mày nhưng không nói gì. Bí thư Trần nhìn hai người, cười nói: “Tiểu Quý, sao khách sáo thế”
Quý Hân Nhiên không biết nên nói cái gì, nhất thời có chút xấu hổ, bí thư Trần thấy thế nói: “Tôi và Trường Luân qua bên kia một chút”.
Bọn họ đi rồi, Quý Hân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ra ban công ngoài đại sảnh. Nơi này có view rất đẹp, trong màn đêm, biển lớn như ở ngay trước mặt, gió biển thổi qua cảm giác vô cùng dễ chịu. Cô ngồi xuống ghế nhưng chỉ thoáng chốc đã cảm thấy hơi lạnh.
“Ở đây hóng gió, không sợ cảm lạnh?”
Một giọng nam trầm thấp truyền đến từ phía sau.
Theo bản năng, cô cả kinh nhưng rất nhanh lại thở phào. Giọng nói này cô rất quen, xoay người nhìn lại, quả nhiên là anh. Âu phục màu đâm, áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh trăng lại khiến người ta có cảm giác không thật, tựa như vị vương tử từ trên trời rơi xuống.
“Sao anh lại ra đây?”, nói xong cô mới phát hiện cổ họng mình vẫn rất ấm ách.
“Chắc chắn là bị cảm, sao ra ngoài lại không mang thêm áo?”, chiếc áo vest mang theo hơi ấm của anh nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Quý Hân Nhiên biết chắc chắn mình lại bị cảm, mùa này không thể đi hóng gió biển được.
“Để anh đưa em về”, Đỗ Trường Luân nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
“Không cần đâu, em gọi điện bảo lái xe đến đón là được, hôm nay anh không nên về trước”.
Bởi vì chẳng biết đến bao giờ mới chấm dứt nên cô đã cho lái xe về trước, bảo khi nào xong sẽ gọi điện.
“Anh đưa em về rồi sẽ quay lại, không mất nhiều thời gian đâu, đi thôi”. Đỗ Trường Luân chỉnh lại áo vest trên người cô, động tác tự nhiên mà vô cùng thân thiết.
Quả thật có chút không thoải mái, Quý Hân Nhiên cũng không kiên trì.
Hai người lặng lẽ rời đi, xe của Đỗ Trường Luân ở ngay dưới lầu. Anh bảo lái xe ra ngoài, tự mình lái.
“Để lái xe đưa em về là được”. Quý Hân Nhiên lặng lẽ nói.
Đỗ Trường Luân nhìn cô một cái, cười nói: “Cho dù lái xe kín miệng nhưng cũng khó tránh khỏi phán đoán lung tung”.
Quý Hân Nhiên nhìn mình qua gương chiếu hậu, sắc mặt cô ửng hồng, trên người lại là áo khoác của Đỗ Trường Luân, ái muội khó mà nói hết.
Cô có hơi quẫn, cúi đầu không nói gì thêm.
Xe đi qua hiệu thuốc, Đỗ Trường Luân dừng xe, lúc quay lại trong tay xách theo một gói lớn.
“Về nhớ uống thuốc, uống nhiều nước vào, nghỉ ngơi cẩn thận nếu không sợ là phải đến bệnh viện mất”.
Quý Hân Nhiên không nhịn được nhớ lại lúc vừa kết hôn, anh đưa cô đến bệnh viện truyền dịch, mắt hơi ươn ướt, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh”.
“Sao thế? Không gọi là phó thị trưởng nữa”. Đỗ Trường Luân cười trêu chọc.
Mặt Quý Hân Nhiên càng hồng, biết anh vẫn để ý chuyện này nhưng cô phải gọi anh thế nào, chẳng lẽ gọi thẳng “Đỗ Trường Luân! Đỗ Trường Luân!”
Xe đến dưới nhà cô mới phát hiện, Đỗ Trường Luân chưa hề hỏi nhà cô ở đâu mà nhà cô đang ở bây giờ anh hẳn là chưa từng đến, sao anh lại biết? Đầu có hơi choáng váng, nhất thời cũng không nghĩ cho rõ ràng được.
“Trở về đừng quên uống thuốc.” Đỗ Trường Luân lại dặn cô.
“Biết rồi, anh về đi, đi đường cẩn thận”.
Chờ đến khi vào thang máy cô mới phát hiện mình vẫn còn khoác áo của anh, đi ra thì xe anh đã đi rồi.
Thấy cô cầm chiếc áo vest đi về, Trữ Băng thấy lạ: “Áo của ai thế?”
Cô thoáng chần chừ nhưng vẫn nói: “Đỗ Trường Luân”, lại vội giải thích: “Con gặp anh ấy trong bữa tiệc, không khỏe nên anh ấy đưa con về”.
“À”, Trữ Băng cũng không quá kinh ngạc, nhìn túi thuốc trong tay cô rồi nói: “Sao không bảo nó lên nhà ngồi đã?”
“Anh ấy còn có việc, bên kia bữa tiệc đã tan đâu”.
Trữ Băng không hỏi gì thêm: “Mau uống thuốc rồi đi nghỉ đi”.
Quay về phòng, cô uống thuốc rồi ngồi trên giường, không nhịn được mà ôm lấy chiếc áo vest còn đượm hơi thở của anh. Mùi hương nhẹ nhàng, sảng khoái mà cô từng rất quen. Một khắc khi chiếc áo phủ lên người cô cô đã giật mình nhớ lại trước kia…
Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngay cả Trữ Băng vào cô cũng không phát hiện.
“Hân Nhiên, rõ là con còn chưa thể buông bỏ nó được, sao phải khổ như vậy? Tự tra tấn mình”. Trữ Băng thở dài.
Quý Hân Nhiên không nói gì.
“Mẹ biết lúc trước hai đứa ly hôn có liên quan nhiều đến chuyện của ba. Lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, đều đổ dồn lên con, mẹ biết là đã làm khó con. Nhưng Hân Nhiên à, con đã từng nói suy nghĩ của mình cho Trường Luân chưa? Con có nghĩ tới việc để nó chia sẻ cùng con chưa? Trong lòng con có phải luôn coi nó là người ngoài, con như vậy sao có thể không khiến nó đau lòng?… Haiz, Hân Nhiên, mẹ không muốn các con cứ sai lầm mãi như vậy…”
Có lẽ là vì uống thuốc nên đêm đó cô ngủ khá sâu. Trong mơ là khung cảnh bờ cát trắng thơ mộng, cô và Đỗ Trường Luân nằm dài trên bờ cát, gió thổi ấm áp, thoải mái…
Cô gọi điện cho Đỗ Trường Luân: “Lúc nào rỗi, em trả áo cho anh”.
“Khỏe lên chưa?”, anh ôn hòa hỏi.
“Ừm, khá lên nhiều, cảm ơn anh”.
“Em cứ để đó đi, lúc nào rảnh anh tự qua lấy, tiện thăm bác gái luôn”.
Tuy rằng Quý Hân Nhiên cảm thấy như vậy không ổn nhưng cũng không thể tự mình đưa đến nhà hoặc đến cơ quan anh.
Ngày Đỗ Trường Luân đến, vừa khéo cô không ở nhà, cùng Trần Bỉnh Đức đến thành phố gần đó, chạng vạng mới về.
“Sao con không về sớm một chút, Trường Luân vừa mới đi”. Trữ Băng oán trách.
Cô lại khẽ thở phào một hơi, cô không biết bọn họ từng là người một nhà, giờ ngồi chung một bàn ăn sẽ là thế nào?
“Mẹ giữ nói lại ăn tối nhưng nó nói tối còn phải đi họp nên đi rồi”.
“Mẹ, anh ấy bận lắm, mẹ không thấy ngày nào đọc báo, xem tivi cũng đều thấy anh ấy sao”. Giờ cũng coi như là nhân vật của công chúng rồi.
“Haiz, nếu hai đứa không tách ra giờ có khi cũng có con rồi”. Trữ Băng lắc đầu, hai người rõ ràng trong lòng đều có đối phương nhưng lại kéo dài như thế, cho dù Đỗ Trường Luân ngồi không lâu nhưng mỗi câu nói đều lộ rõ sự quan tâm với Quý Hân Nhiên, bà sao không hiểu. Nhưng hai người cứ thế này cũng không được.
Quý Hân Nhiên cũng không biết mẹ và Đỗ Trường Luân đã nói những gì mà mẹ lại cảm khái như vậy nhưng cô cảm thấy Đỗ Trường Luân như lại xuất hiện trong cuộc sống của cô. Với kết quả này, cô vừa hoảng sợ lại vừa có chút chờ mong.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
7 chương
111 chương
10 chương
4 chương
28 chương
39 chương
177 chương
41 chương