Chỉ qua một đêm, Quý Hân Nhiên đã lạc giọng, nói không ra lời. Mọi người đều nghĩ cô là vì chuyện công ty mà bệnh, Trữ Băng đau lòng nói: “Hân Nhiên, con đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có số cả, thực sự không có cách nào mẹ cũng hiểu.” Qúy Hân Nhiên chỉ mờ mịt gật gật đầu. Mỗi ngày đều thật dài, thật gian nan. Trong công ty, lòng người dao động, những lời đồn đại vang khắp. Mấy lần họp hội nghị cổ đông, mọi người đều có những ý kiến bất đồng. Có người đề nghị chuyển nhượng hạng mục Quảng trường Thời Đại với giá thấp, cũng có người không đồng ý, cho rằng như vậy không khác gì tự sát, sẽ ảnh hưởng đến việc bán nhà của công ty. Bàn bạc một hồi cũng không đi đến đâu. Về cơ bản Quý Hân Nhiên không nói gì, cô cảm thấy mình không có quyền lên tiếng. Sau khi tan họp, cô hỏi Trần Bỉnh Đức: “Chú nghĩ sao?” “Hân Nhiên, nếu không vạn bất đắc dĩ thì không thể chuyển nhượng Quảng trường Thời Đại được” “Vì sao?” “Thứ nhất, cái này ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, mấy năm nay, bất động sản là trọng điểm của công ty ta, hơn nửa lợi nhuận đều là từ đó mà ra. Nếu bây giờ chuyển nhượng thì sẽ là đòn đả kích quá lớn với bộ phận bất động sản. Mặt khác, đối thủ cạnh tranh của chúng ta còn đang chờ chúng ta sơ sẩy nữa. Hơn nữa, bản thân quảng trường Thời Đại là một hạng mục rất tốt, sau khi hoàn thành lợi nhuận sẽ rất cao, giờ bỏ qua rất đáng tiếc…” “Nhưng không có nguồn tài chính thì hạng mục này giữ lại có ích gì?”, cứ kéo dài thế này, sớm muộn cũng kéo công ty xuống dốc. “Ngày mai chú ra ngoài xem, xem xung quanh có công ty chịu hợp tác không”. Quý Hân Nhiên nhìn Trần Bỉnh Đức, mấy ngày nay vất vả chạy vạy, tóc mai ông cũng dần bạc trắng, “Chú Đức, chú đừng làm quá sức, thực sự không được thì bỏ qua đi”. “Cháu yên tâm, nhất định sẽ có cách”. Hôm sau, Quý Hân Nhiên không đến công ty, nơi đó khiến cô cảm thấy rất áp lực, đi cũng chỉ ngồi không, cô không muốn đi. Cô đến công viên ven biển, mặt cỏ trong công viên chưa xanh trở lại, vừa lúc mùa xuân hoa nở, những bông hoa nhỏ vàng như chuỗi ngọc điểm xuyết trên nhành cây, người làm vườn đang cắt tỉa cây cối trông rất đẹp. Công viên xây dựa vào núi, bậc thềm đá nối lên trên, lên đến tận đỉnh, trước đó là vách núi đen, phía dưới là biển lớn mênh mông vô bờ. Gió biển ào ào thổi tóc cô bay bay, dưới chân là biển lớn, gió nổi sóng gào giống như đời người khó đoán, nghĩ cuộc đời nào ai tệ hại hơn mình, kết quả cũng chỉ đến thế mà thôi, sợ gì đây? Còn gì để mà sợ? Lúc cô xuống núi thì nhận được điện thoại của Triệu Nghệ Hiểu: “Hân Nhiên, cậu ở đâu?” “Ở công viên Tân Hải”. “Sao cậu đến đó?”, Triệu Nghệ Hiểu giật mình, “Cậu không sao chứ?” “Sao thế? Đến công viên đi dạo, có cần ngạc nhiên thế không?” “Cậu đến quán cơm Nhật đối diện tòa soạn của mình đi, mình mời cậu ăn cơm”. “Triệu Nghệ Hiểu, cậu thăng quan hay là phát tài, sao hào phóng vậy?”, bình thường rất hiếm khi Triệu Nghệ Hiểu chịu mời khách. “12h mình ở đó chờ cậu”. Triệu Nghệ Hiểu không để ý lời trêu chọc của cô. Lúc cô đến, Triệu Nghệ Hiểu đã gọi đồ ăn xong. “Làm gì có ai mời khách như cậu, khách chưa tới đã gọi đồ ăn”. “Được rồi, Hân Nhiên, mau ngồi xuống đi, mình có chuyện hỏi cậu.” Thấy Triệu Nghệ Hiểu nghiêm túc, cô cũng không tiện đùa, “Chuyện gì?” Triệu Nghệ Hiểu nhìn cô chăm chú, “Hân Nhiên, mình nghe người ta nói, Đỗ Trường Luân ly hôn, có phải thật không?”. Tòa soạn báo của cô có một bà chị có chồng làm trong tòa thị chính, hôm nay đi làm nghe bà chị đó bàn tán với mấy người, “Đỗ Trường Luân ly hôn rồi, em nói xem, người này đúng là khó lường, muốn gì có nấy, ai sáng suốt chả biết, lần này cậu ta đi huyện chẳng qua chỉ là bàn đạp, lúc về nhất định sẽ thăng chức. Tuổi trẻ, tiền đồ sáng lạn. Vợ cậu ta có phải là bị ngốc không nhỉ?”. Bọn họ không biết vợ Đỗ Trường Luân là ai nhưng Triệu Nghệ Hiểu thì biết, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đó là tin vịt, lúc Quý Kiến Đông qua đời, rõ ràng Đỗ Trường Luân có về, sao chỉ chốc lát đã ly hôn? Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng không phải tin đồn vô căn cứ được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện cho Quý Hân Nhiên. Quý Hân Nhiên cười khổ: “Không hổ là phóng viên, tin tức thật linh thông” “Nói thế thì là thật?”, Triệu Nghệ Hiểu khó hiểu, “Sao có thể như vậy? Trước đó vài ngày chẳng phải Đỗ Trường Luân đã về sao? Hai người không phải vẫn tốt sao?” Quý Hân Nhiên không nói gì, có lẽ đứng ở góc độ người bên ngoài thì thấy mọi chuyện đều rất ổn. “Có phải vì Mễ Kiều Dương không?”, Triệu Nghệ Hiểu chỉ nghĩ được lý do này mà thôi. Quý Hân Nhiên lắc đầu, “Không phải”, trong lòng cô, cuộc hôn nhân của mình không liên quan gì đến Mễ Kiều Dương, Triệu Nghệ Hiểu cũng không hỏi lại, có một số việc rất khó nói rõ ràng, người ngoài khó mà hiểu được, nhất là chuyện tình cảm”. “Khó cho cậu rồi, Hân Nhiên”, chỉ trong thời gian ngắn mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện. “Như vậy cũng tốt.” Cô sẽ không vì anh mà bối rối, đau lòng. Chỉ là Quý Hân Nhiên không thể ngờ, Thượng Mai lại tới Vân Hải tìm cô. Cô mời Thượng Mai đến phòng họp nhỏ trong công ty, gọi một tiếng “mẹ” lại cảm thấy bất ổn nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu không nói. “Sao thế? Đến mẹ cũng không muốn gọi?” Thượng Mai vừa nói Quý Hân Nhiên đã biết, bà đã biết chuyện bọn họ ly hôn. Thượng Mai nhìn cô, thở dài, “Hân Nhiên, mấy ngày qua thật sự là làm khó cho con, Trường Luân không hiểu chuyện, sao có thể ly hôn với con vào lúc này được?” Quý Hân Nhiên cúi đầu, “Mẹ, đừng trách anh ấy, là con yêu cầu”. “Cho dù là con yêu cầu nó cũng không thể đồng ý. Thằng bé đó, tính không thể sửa được. Hân Nhiên, mẹ biết, nhất định Trường Luân đã làm gì đó khiến con đau lòng. Từ nhỏ nó đã thế, tâm địa tốt nhưng mặt lạnh tanh, chuyện gì cũng giữ trong lòng, không muốn nói. Lần trước nó bệnh con không qua thăm nó mẹ đã thấy không ổn, lúc về mẹ phải hỏi Trường Côn thì mới biết. Mẹ và cha con đều rất giận, vốn cha con cũng định đến nhưng ông ấy vừa khỏe lại, mẹ cũng sợ ông ấy nóng tính nên không cho đi cùng. Hân Nhiên, Trường Luân như vậy mẹ rất buồn. Con không biết, mấy năm qua, mẹ nợ nó rất nhiều”. Ngừng một lát, Thượng Mai sâu kín nói: “Thật ra, Trường Côn không phải do mẹ sinh ra, nó là con của chị gái mẹ nhưng người ngoài nhìn vào, Trường Côn và mẹ mới giống mẹ con, Trường Luân lại xa lạ hơn nhiều”. Thượng Mai nói xong, Quý Hân Nhiên cảm thấy như đang nghe chuyện xưa, cô không thể ngờ, Đỗ Trường Côn và Đỗ Trường Luân lại là anh em cùng cha khác mẹ. “Lúc trước, khi Trường Côn hơn 1 tuổi, chị gái mẹ bị tai nạn qua đời. Đỗ Vân Châu là học trò đắc ý của ông ngoại, Trường Côn lại nhỏ như vậy… Cho nên, sau đó mẹ lấy ông ấy”. Quý Hân Nhiên nhớ lại khi đến nhà bà ngoại Đỗ Trường Luân có thấy bức ảnh của người phụ nữ xinh đẹp đó, thì ra bà là mẹ của Đỗ Trường Côn. “Sau sinh ra Trường Luân nhưng vì Trường Côn nhỏ như vậy đã không có mẹ, trong lòng mẹ cảm thấy thiếu nợ nó nên đưa Trường Luân về nhà bà ngoại, nó lớn lên ở nhà bà ngoại. Nhưng mẹ quên mất một điều, Trường Luân cũng là đứa nhỏ, nó cũng cần có mẹ… Sau này cha mẹ đón nó về nhà nhưng trong lòng nó, cha mẹ trở nên xa lạ, trong nhà người khác, đều là anh nhường em mà trong nhà mình, là em nhường anh. Bởi vì mẹ luôn cảm thấy, nó là con mẹ, tủi thân một chút cũng không sao… nhưng có lẽ đến giờ trong lòng nó vẫn không cảm thấy mẹ là mẹ đẻ của nó. Nó và mẹ càng ngày càng xa cách, quan hệ với Trường Côn cũng không được thân thiết như anh em một nhà”. Thượng Mai nói xong, mắt hoe hoe đỏ. “Ly hôn với con, mẹ biết nó rất buồn. Nó về nhà, nhìn thấy mẹ, nó nói “Mẹ, con rất buồn, con rất buồn…”, từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ nói với mẹ như vậy. Hân Nhiên, mẹ biết nó không nỡ xa con, từ nhỏ nó đã luôn giữ mọi tâm sự trong lòng. Mẹ đến tìm con là muốn con nghĩ cho kỹ, đừng quyết định vội vàng, người ta nói, “tu trăm năm mới được chung thuyền, tu ngàn năm mới được chung gối”, hai con đến với nhau cũng không dễ dàng…” Quý Hân Nhiên không thể ngờ Đỗ Trường Luân lại có một câu chuyện dài như vậy, lòng cô có chút đau lòng. Nghĩ đến cảm giác một đứa trẻ nhìn mẹ tốt với anh mà bỏ qua mình, anh lớn lên nhất định có rất nhiều ấm ức, khó trách tính tình anh như vậy. Nhưng trong lòng cô lại càng thất vọng, mình và anh còn xa cách đến đâu? Có bao nhiêu chuyện mà cô còn không biết? Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng nhau nhưng bọn họ có không? Trong lòng anh cô ở vị trí nào? Có phải mọi chuyện của anh đều phải qua người khác cô mới biết? “Mẹ, xin lỗi, có lẽ duyên phận của con và Trường Luân cũng chỉ đến thế mà thôi…”, cô thấp giọng nói, giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, đã cách nhau quá xa rồi. Thượng Mai thở dài, “Hân Nhiên, mẹ biết, có một số việc không thể miễn cưỡng, chỉ là… mẹ thực sự rất thích con, ngay cả khi chúng ta không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu… vẫn mong con hãy đến thăm mọi người.” Ánh mắt trông mong của bà khiến Quý Hân Nhiên thật sự không đành lòng cự tuyệt, gật gật đầu.