Cuối cùng thì vẫn gây rắc rối Hôm đó thời tiết vô cùng oi bức, hoa lá trong vườn đều ủ rũ, ngay cả tiếng ve huyên náo cũng chẳng còn. Cô theo lệ thường, 4h ra bãi biển nhưng vừa đi thì lại nhận được điện thoại của Triệu Nghệ Hiểu. Thì ra em gái của Hách Lực tới, Hách Lực bận mà Triệu Nghệ Hiểu cũng có cuộc phỏng vấn quan trọng không thể thoát thân nên đành nhờ Quý Hân Nhiên đi đón. Vội vàng đến nhà ga nhưng ga lại quá đông, chờ đến lúc hai người đi ra thì trời đã nổi gió, âm u. Đi được nửa đường thì bắt đầu mưa, gió lốc khiến những hạt mưa đập lên cửa kính xe, có thể nghe rõ từng tiếng lộp độp. Cô thầm thấy bản thân may mắn, may mà không ra biển. Trên đường về nhà từ chỗ Triệu Nghệ Hiểu thì trời đã mưa rất to, cần gạt nước hoạt động hết công suất thì tầm nhìn vẫn rất kém. Lúc vừa vào cửa thì mới phát hiện di động để quên trên tủ để giày, mở ra xem thì hoảng hốt: 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Đỗ Trường Luân. Ngày thường rất ít khi anh gọi điện cho cô, nhất định là có chuyện gì đó. Cô vội vàng gọi lại nhưng kết quả là di động của đối phương đã tắt. Ngoài cửa, mưa dường như càng lớn, phòng rất tối, cô bật điện, lại gọi vài lần nhưng vẫn tắt máy, gọi đến văn phòng anh thì mới biết: Chủ nhiệm Đỗ ra ngoài từ chiều vẫn chưa về. Cô nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không nghĩ ra Đỗ Trường Luân có việc gì gấp để tìm cô, có lẽ là nhắc cô đừng quên đóng cửa sổ, mấy chuyện này cô cũng khá xuề xòa. Chờ khi cô mở TV ra thì không khỏi thầm cảm kích Triệu Nghệ Hiểu. Trong TV nói, vì thời tiết thay đổi mà biển có bão, có ba khác du lịch đến Đông Than du ngoạn đã bị sóng biển cuốn đi, các cơ quan chức năng đang tìm cách cứu trợ. Tuy rằng cô tự tin với khả năng bơi lội của mình nhưng thời tiết này không ai dám nói trước điều gì. Đã qua giờ tan tầm, Đỗ Trường Luân còn chưa về, lúc này khiến cô sốt ruột. Đỗ Trường Luân là người rất nguyên tắc, phải tăng ca hoặc có xã giao thì anh đều dặn trước cho cô, đây là lần đầu tiên. Cô chạy đến cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, thực ra cũng chẳng nhìn rõ được gì. Ngoài cầu thang có tiếng bước chân vang lên, đến cô cũng thấy lạ, cô lại có thể nghe ra đó không phải là bước chân của Đỗ Trường Luân, bước chân anh không nặng nề mà rất có tiết tấu. Đợi đã lâu, trời đã tối hẳn, mưa vẫn không ngớt. Cuối cùng, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc đó, cô vội ra mở cửa. Cửa mở, cô ngây người. Đỗ Trường Luân đứng đó, cả người ướt sũng, cô chưa từng thấy anh chật vật như vậy bao giờ, quần xắn cao, áo trắng chẳng biết đụng phải cái gì mà trở nên bẩn thê thảm, vài cúc áo cũng sắp bung… Còn chưa kịp hỏi đã bị anh ôm chặt, anh ấm ách hỏi: “Em đi đâu thế?” Anh ôm chặt đến độ Quý Hân Nhiên có thể nghe được tiếng tim anh đập dồn, cô ngẩng đầu lên, giọt nước mưa theo tóc anh rơi xuống, lành lạnh. Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt anh bối rối đến vậy… “Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi. Đỗ Trường Luân cứ ôm cô như vậy, hồi lâu sau, mãi đến khi cảm thấy người Quý Hân Nhiên cũng bị ướt theo thì anh mới khẽ thở dài, buông cô ra: “Ở Đông Than xảy ra chuyện?” “Em có xem tin, có người bị sóng cuốn đi”. Quý Hân Nhiên giật mình hiểu ra, cô nhìn người Đỗ Trường Luân ướt sũng mà không dám tin: “Anh đi tìm em?” Đỗ Trường Luân không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn cô như thế. Chiều nay anh như chạy qua chạy lại giữa thiên đường và địa ngục, biết được ở Đông Than có người gặp nạn, anh vội gọi điện về nhà, không có người nhận, sau đó gọi điện thoại cho Quý Hân Nhiên cũng chẳng có ai nghe, trên đường đến Đông Than anh gọi cho cô hết lần này đến lần khác mà vẫn không có người nghe, anh cứ tự an ủi mình, có thể cô quên di động ở nhà. Đến bờ biển, biết cụ thể tình hình người bị mất tích: Một nam một nữ, tim anh bắt đầu chìm xuống, mà lời sau đó khiến anh như bị đánh xuống địa ngục chỉ trong chớp mắt: Người con gái đó hình như mặc áo bơi màu tím. Anh nhớ Quý Hân Nhiên thường đùa anh rằng cô là con cá màu tím. Áo tắm của cô đương nhiên là màu tím. Mưa cuồng gió thét, đội cứu viện mấy lần đều là tay không trở về. Anh không ngừng gọi điện thoại, vẫn không có ai nhận, cảm giác tim dần lạnh xuống… Trong lúc hoảng loạn, anh lại ra bãi đỗ xe gần đó mà tìm, anh vô cùng sợ hãi, chỉ sợ sẽ nhìn thấy chiếc xe 307 màu bạc của mình, tìm khắp bãi đỗ xe vài lần, may mà không có. Lại trở lại bờ biển, một người phụ trách đoàn du lịch đang nói gì đó với cảnh sát, nghe xong anh mới biết, thì ra người bị cuốn đi là khách của anh ta, bốn người tự chạy đến Đông Than bơi lội, kết quả gặp bão… Anh coi như thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng, mãi đến khi nhận được tin tức, hai người đó đã được một thuyền cá cứu, là hai du khách từ tỉnh ngoài đến. Ánh mắt anh ấm áp, rung động, Quý Hân Nhiên có cảm giác nơi nào đó trong tim như bị tan chảy. Cô ôm lấy Đỗ Trường Luân, vùi mặt vào lồng ngực ướt sũng của anh: “Hôm nay em không đi bơi”. Nửa đêm, Quý Hân Nhiên bị tỉnh giấc, phát hiện mình bị ôm rất chặt. “Hân Nhiên… Hân Nhiên”. Giọng Đỗ Trường Luân dồn dập, hoảng sợ, thì ra anh đang nằm mơ. Vươn tay khẽ vuốt tóc anh, anh vẫn đang ngủ. Anh không phải là người giỏi bộc lộ tình cảm, mọi cảm xúc luôn chôn chặt trong lòng nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy trái tim hai người gần gũi hơn bất kì lúc nào. Di động của Đỗ Trường Luân bị mưa làm hỏng, Quý Hân Nhiên mua tặng anh một chiếc Nokia mới. Cô lưu số của mình vào, lúc đặt chuông, đột nhiên nhớ lại buổi liên hoan Nguyên Đán, vì thế đặt chuông là bài “hai con hổ”. Nghĩ đến Đỗ Trường Luân mặt đang nghiêm túc thì trong túi đột nhiên vang lên bài hát thiếu nhi ngây thơ này, cô không nhịn được mà cười thầm. Chiều hôm đó không nhịn được mà gọi điện cho anh, chuông reo hồi lâu anh mới nhận: “Quý Hân Nhiên, em làm gì thế, sao lại cài chuông này?”. Giọng rất khẽ. Tối về anh phải tính sổ với cô. “Chiều hôm nay cả văn phòng đều nghĩ anh thích bài hát thiếu nhi này, có phải là có giai thoại tình yêu gì không?” “Anh bảo với mọi người là anh có tình yêu thuở học mầm non”. Quý Hân Nhiên vui đến chảy nước mắt. Nhưng hôm sau, cô nhân lúc Đỗ Trường Luân vào thư phòng mà thử lại, tiếng chuông vẫn không bị thay. Sau hôm đó, Quý Hân Nhiên không ra biển nữa. Cô trở nên giống người vợ hiền lành, sáng dậy sớm làm đồ ăn sáng, chờ Đỗ Trường Luân đi làm rồi thì thu dọn nhà cửa, xem Tv, lên mạng, sau đó lại tìm mấy bức thư pháp mà tự luyện chữ. Lúc chạng vạng thì đi chợ, mua đồ ăn về nhà nấu cơm. Chờ khi Đỗ Trường Luân tan tầm trở về thì đồ ăn đã dọn sẵn. Ăn cơm xong, nếu Đỗ Trường Luân không bận, hai người sẽ đi tản bộ ở vườn hoa dưới lầu. Cuộc sống nhàn rỗi, thoải mái. (Má ơi, con cũng chỉ thích đơn giản như này thôi á!) Hôm đó, Triệu Nghệ Hiểu gọi điện thoại hỏi cô đang bận gì mà chẳng thấy bóng người. “Ở nhà luyện viết chữ”. Cô nghiêm trang trả lời. “Thật hay đùa? Hân Nhiên, có phải là Đỗ Trường Luân giam lỏng cậu không?” Triệu Nghệ Hiểu hô to gọi nhỏ. Quý Hân Nhiên cũng phát hiện bản thân càng ngày càng không muốn xa rời ngôi nhà này, thậm chí càng ngày càng không muốn xa rời Đỗ Trường Luân. Mỗi ngày cơm chiều dọn xong, cô đều ngồi trên sofa, hi vọng tiếng bước chân quen thuộc kia vang lên. Tâm lý này như khi còn bé, mỗi lần ở nhà một mình, trời đã tối, nhà trống rỗng, cô ngóng trông cha mẹ trở về. Có mấy lần, buổi tối Đỗ Trường Luân phải đi xã giao, dặn cô không về ăn cơ, cô có thể nghe rõ sự thất vọng trong giọng của chính mình, cơm cũng lười làm, thường xuyên tùy tiện cho qua bữa. Thực ra Đỗ Trường Luân cũng phát hiện điều này, anh cảm thấy có đôi khi Quý Hân Nhiên thực sự như một đứa trẻ, hỉ nộ ái ố hiện rõ trên nét mặt. Anh cố gắng giảm bớt những lần xã giao, thực sự không thể về thì anh sẽ dặn Quý Hân Nhiên: “Đừng tùy tiện cho qua bữa, có khi tối về anh còn ăn thêm đấy” Lúc về nhà, quả thực thấy Quý Hân Nhiên để phần đồ ăn cho anh.