Bữa cơm tất niên, cả nhà đoàn tụ thực sự náo nhiệt. Quý Hân Nhiên không có anh, chị, em cho nên một bàn ăn gia đình quây quần đông vui vẫn là điều cô mơ ước. Đây cũng là ý nghĩa chân chính của từ đại đoàn viên. Mọi người đều uống rượu, ngay cả Thượng Mai luôn không uống rượu, dưới sự nài nỉ của Đỗ Trường Côn mà cũng uống một chén nhỏ: “Thằng tiểu tử này, mày định chuốc say mẹ đấy à?”. Quý Hân Nhiên cảm thấy có chút kì quái, cô thấy bà rất ít khi nói chuyện với Đỗ Trường Luân bằng ngữ khí này. Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách xem chương trình biểu diễn đêm giao thừa, thấy mọi người đều chẳng có tinh thần thì Thượng Mai vội bảo mọi người đi nghỉ ngơi: “Đi ngủ đi, mai sớm còn đi chúc tết nữa”. Quay về phòng, Đỗ Trường Luân đi tắm, Quý Hân Nhiên dựa vào cửa sổ nhìn pháo hoa cách đó không xa. Ánh hào quang hoa mỹ lóe lên, bao phủ cả bầu trời đêm nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về với sự hắc ám… “Nghĩ gì thế?”. Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng dáng Đỗ Trường Luân. “Xem pháo hoa”. Cô chỉ ra ngoài cửa sổ. “Em thích pháo hoa?”. Đỗ Trường Luân cũng cúi xuống bên cô. “Em không thích những gì quá hào nhoáng”. Trước đây, cô thà đi đốt pháo đì đạch chứ cũng không thích xem pháo hoa. “Con người luôn vô duyên với những gì mình cố hết sức theo đuổi…”. Cửa thủy tinh không hiện rõ vẻ mặt của anh, chỉ là giọng nói có chút u buồn. “Em cũng không cần những gì em không có, em chỉ đau lòng khi mất đi những gì mình có”. Giọng Quý Hân Nhiên nhẹ bẫng. Đỗ Trường Luân không nói gì chỉ vươn tay ôm cô. Cô xoay người lại, ánh mắt anh sâu như biển, trong mắt anh là bóng dáng của cô. Trong đêm pháo hoa rực rỡ này, đề tài của bọn họ bàn luận lại có vẻ hơi nặng nề. Cô mỉm cười: “Được rồi, ai không biết còn tưởng là hai nhà triết học gia đang trò chuyện?”. Đỗ Trường Luân cũng cười: “Chúng ta xem kịch của Triệu Bản Sơn đi, xem ai cười trước?”. Chiều mùng 2 Tết, Đỗ Trường Luân và Quản Dĩnh đi họp lớp. Vốn Quản Dĩnh muốn kéo cô đi cùng nhưng cô cảm thấy mình không quen thì từ chối: “Mọi người đi họp lớp em đi làm gì? Với lại em còn phải đưa mẹ ra ngoài mua sắm nữa”. Quản Dĩnh nháy mắt: “Em không muốn đi xem xem Dương Đồng Đồng trông thế nào sao?” “Em không thích đâu, chị bảo, nếu người ta nghiêng nước nghiêng thành chẳng phải là em vỡ tim mà chết sao?” Cô cũng rất phối hợp. Buổi tối bọn họ về rất muộn, cô không ngờ là Đỗ Trường Luân lại quá chén, là một người bạn học đưa hai người về. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống say như vậy, cơ hồ chả biết gì nữa, mất rất nhiều công sức mới đỡ anh lên giường. “Sao lại để Trường Luân uống nhiều thế?”. Cha mẹ đều đã nghỉ ngơi, Đỗ Trường Côn hạ giọng hỏi Quản Dĩnh. “Chẳng biết hôm nay Trường Luân bị làm sao, mấy người bạn cùng nhau chuốc cậu ấy mà cậu ấy cũng chả chối, em can cũng không được”. Quản Dĩnh nhìn Quý Hân Nhiên: “Hân Nhiên, ngại quá!”. “Cũng không có gì, không phải chỉ uống nhiều chút sao, có thể là gặp bạn cũ nên hưng phấn”. Trách gì Quản Dĩnh được, thật ra lòng cô lại có chút mừng thầm. Đỗ Trường Luân, anh cũng có lúc uống say sao… Đỗ Trường Luân ngủ cũng không sai, thỉnh thoảng nhỏ giọng than thở gì đó. Quý Hân Nhiên nghĩ anh muốn uống nước nên rót nước đưa qua: “Dậy uống nước nào”. Ai ngờ anh đột nhiên lại nắm lấy tay cô, sức rất mạnh: “Sao không đợi anh? Sao không đợi anh nói?…” Cô ngây người bưng cốc nước ngồi đó, hiển nhiên anh đã coi cô là người khác. Nửa ngày sau lại nghe anh thì thào: “Đúng là mỉa mai… vì sao chuyện gì cũng muốn tranh giành với tôi?”. Thì ra, thì ra trong lòng mỗi người đều có một ai đó. Người như Đỗ Trường Luân rất khó để nhớ đến ai mà để quên thì chỉ e lại càng khó