Mưa ngâu màu nắng

Chương 79 : ai là người có lỗi? (2)

Nếu Xà Phu đến sớm hơn, chắc chắn đã không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Không phải, đúng hơn là nếu cậu cẩn thận hơn thay vì cứ nghe theo lời Sư Tử và đồng ý về trước. Cậu nên nhận ra từ sớm biểu hiện và những hành động kì lạ của cô mới phải. Chết tiệt, Xà Phu đang nói dối. Cậu biết, nhưng lại bỏ qua vì tưởng đó là điều không cần bận tâm. Nói cho cùng, một phần lỗi lầm trong việc này thuộc về Xà Phu, đó chính là suy nghĩ của cậu. Đôi mắt màu nâu hổ phách chợt nhìn sang cô bạn gái nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh mình và đưa mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài ra cửa sổ xe ô tô. Từ lúc Xà Phu kéo Sư Tử đi khỏi đó cho đến bây giờ đã khá lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa hề mở miệng nói bất kì lời nào. Và đương nhiên, Xà Phu cũng không lên tiếng. Cậu muốn để bạn gái mình yên tĩnh một chút, thay vì cứ hỏi han vớ vẩn chỉ tổ khiến cô thêm mệt mỏi. Điều duy nhất cậu làm, điều duy nhất cô làm, là đan chặt tay mình vào tay của đối phương. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, Xà Phu bỗng nhớ lại chuyện ban nãy, lòng vì lẽ đó mà dâng lên một sự khó chịu không hề nhỏ. Bàn tay còn lại của cậu bất giác siết chặt vào nhau trong khi đôi mắt đã nheo lại từ bao giờ. Không đơn giản là tâm trạng không tốt, Xà Phu đang cảm thấy cực kì giận dữ. Ngay từ khi còn nhỏ, Khương Ngư Nhân đã là một cô bé con ngây thơ trong sáng và rất dễ tin người, cho đến tận bây giờ cô ta vẫn còn giữ được một phần tính cách đó. Dù bị Sư Tử lừa dối một lần, dù phải trải qua khổ sở rất nhiều, nhưng thú thật, Xà Phu chưa bao giờ dám có ý nghĩ rằng cô ta dám làm ra chuyện động trời như vậy. Dám đem mạng sống của mình ra mà trả thù như vậy. Nghĩ đến đây, Xà Phu lại càng tức giận. Cậu lẽ ra nên cảnh cáo Ngư Nhân trước khi cô ta động vào người con gái cậu yêu. Nhưng, đồng thời, Đinh Xà Phu cũng căm giận chính mình. Cậu khinh bỉ bản thân khi lúc đó thay vì chạy ra kéo Sư Tử đi trước khi mọi chuyện xảy ra, cậu lại đứng nấp đằng sau một góc tường gần đó và nghe trộm cuộc nói chuyện của họ. Tất cả, Xà Phu chỉ vì muốn thoả mãn bản thân, chỉ vì cậu cảm thấy tò mò, Tò mò một chuyện đã từng nghe qua. Thật lố bịch! "Cậu chủ, chúng ta đi đâu ạ?" Câu hỏi của người tài xế khiến dòng suy nghĩ của Xà Phu bị ngắt quãng trong giây lát. Nhìn sang cô gái vẫn im lặng ngồi bên cạnh mình, cậu siết lấy bàn tay mà mình đang nắm chặt không buông. "Anh có thể dừng lại và mua hộ chúng tôi gì đó được không? Nước và vài món ăn vặt cũng được." "Tôi hiểu rồi." Trước yêu cầu của cậu chủ, người tài xế cho xe dừng lại trước một công viên gần đó. Sau khi kính cẩn cúi chào Xà Phu, anh ta rời khỏi xe và chạy đi ngay. Lúc này, bên trong chỉ còn mỗi Xà Phu và Sư Tử, cùng với bầu không khí yên tĩnh quá mức giữa họ. Điều này khiến cậu có phần không yên, nhưng trước khi Xà Phu lên tiếng, giọng nói chưa kịp phát ra khỏi miệng của cậu đã bị ngắt đi bởi giọng nói đều đều vang lên của Sư Tử. "Cậu có từng hối hận vì đã thích tớ, hay chưa?" "Sao lại hỏi vậy?" Xà Phu biết Sư Tử đang nghĩ gì, và đoán được phần nào cả ánh mắt mà cô đang nhìn lơ đễnh ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng cậu vẫn hỏi, có lẽ vì cái bản tính ích kỷ vốn có của mình, cậu muốn nghe tận miệng cô nói ra. Thay vì trả lời câu hỏi của Xà Phu, Sư Tử lại chậm rãi quay sang nhìn bạn trai mình, cho đến khi mắt cô đảo vài vòng và rời khỏi cậu. Từng lời từng lời, một cách khó khăn thốt ra khỏi miệng Sư Tử. "Cậu có bao giờ thích tớ, vì cậu nhầm lẫn hay chưa?" Xà Phu gật đầu. "Có. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã nhầm cậu là Ngư Nhân, thật điên khùng phải không? Khi tớ vừa từ nước ngoài trở về, tớ đã muốn tìm kiếm cô ấy. Có lẽ vì quá mong chờ nên tớ đã vô tình nhầm lẫn giữa cậu và Ngư Nhân, dù rằng hai người, gần như không có điểm gì giống nhau cả." Riêng điều này Xà Phu không hề nói dối. Nói đúng hơn, đối với cô gái là hình ảnh đang thu vào tầm mắt cậu bây giờ, cậu sẽ không bao giờ nói dối cô, không bao giờ có thể nói dối cô. Xà Phu thực sự đã từng thích Sư Tử vì nghĩ cô là cô bé năm xưa đã chơi đùa và cùng cậu hẹn ước gặp lại nhau khi lớn lên. Sư Tử biết mình đoán không sai. Cô có thể nhìn thấy những ánh mắt kì lạ mà cậu thỉnh thoảng lại dùng để nhìn Ngư Nhân, và cô biết nó là gì. "Vậy bây giờ thì sao? Khi đã biết tớ và Ngư Nhân, thực chất là hai con người hoàn toàn khác nhau." Đáp lại câu hỏi của Sư Tử, Xà Phu chỉ dùng tay mình siết chặt lấy tay cô thêm. Cầm lấy hai bàn tay và áp vào mặt mình, cậu khẽ mỉm cười. "Cậu là cậu, Ngư Nhân là Ngư Nhân. Không phải vì cậu là Ngư Nhân hay cậu giống với Ngư Nhân, mà là vì tớ thật lòng rất thích cậu! Chỉ thế thôi." Những con chữ phát ra từ miệng Xà Phu. Những ánh mắt dịu dàng cậu dành cho cô. Sự ấm áp nơi đôi bàn tay cậu đang nắm lấy tay cô. Mọi thứ khiến Sư Tử vô cùng hạnh phúc. "Cậu biết tớ đang cảm thấy thế nào không? Biết giữ cậu lại là có lỗi với Ngư Nhân, vậy mà tớ lại cảm thấy rất vui." Vui đến vụn vỡ. "Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi. Người bội tín với Ngư Nhân là tớ, không phải cậu. Ở bên cậu, cũng là tớ tự mình lựa chọn." Sư Tử không còn thể nào hiểu được bản thân mình nữa. Mỗi khi ở bên Xà Phu là mỗi khi cô cảm thấy yên bình nhất, rằng cậu cho cô cảm giác được yêu thương, được bảo vệ. Sư Tử biết rất rõ cậu không hề đùa, cậu chưa từng đùa, nhưng không hiểu sao, trái tim đang rất hạnh phúc của Sư Tử, thỉnh thoảng lại cảm thấy nhói đau. "Tớ- Chết tiệt, tớ, đúng là thứ bỏ đi mà." Đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ của Sư Tử bắt đầu ngấn nước, và từ chính đôi mắt ấy, những giọt nước bỗng chốc rơi xuống hai bên má cô. "Tớ không dám thề non hẹn biển với cậu rằng tình cảm của tớ sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng Sư, một lần thôi, làm ơn hãy tin tớ!" Những ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Sư Tử, hai tau cậu bưng lấy hai bên má đẫm nước của cô. Trên môi Xà Phu nở một nụ cười ấm áp. "Cậu không phải kẻ bỏ đi, cậu là bạn gái tớ. Tớ sẽ không để cậu tiếp tục chịu tổn thương nữa, tớ hứa!" Sư Tử cô, rốt cuộc nên làm gì mới phải đây. Chết tiệt. Một cách nhẹ bẫng, Xà Phu hôn khẽ lên khoé mi ngấn nước của cô, trước khi vòng tay ôm chầm lấy và dịu dàng xoa đầu trấn an cô. "Tớ thích cậu." *** "Tạm thời thì không sao. Nhưng để chắc chắn, bệnh nhân nên ở lại một thời gian để kiểm tra kĩ càng! Dù sao, đầu cô bé cũng đã đập mạnh xuống đất." "Cảm ơn bác sĩ!" Sau khi cúi mình chào vị bác sĩ và tiễn ông ra khỏi phòng bệnh, Lưu Song Ngư dùng tay đóng nhẹ cửa lại. Trước khi cậu kịp quay người bước vào trong, một giọng nói đã đều đều vang lên. "Chán thật, chỉ toàn là mấy vết thương ngoài da!" Ngồi trên giường bệnh và tựa nửa thân trên vào chiếc gối kê phía sau, Khương Ngư Nhân buồn chán buông lời than thở, trong khi tay liên tục dùng điều khiển chuyển kênh tivi. Cuối cùng, cô tắt đi và quẳng nó sang một bên. "Em nên mừng đi thì hơn." Rót một ly nước lọc và đưa nó trước mặt Ngư Nhân, biểu cảm trên gương mặt của Song Ngư vẫn chỉ là sự điềm tĩnh thường trực. Sâu trong đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp là những suy nghĩ gì đó mà chỉ mỗi mình cậu mới có thể biết được. Rằng Song Ngư, rốt cuộc đang nghĩ ngợi chuyện gì. "Nhưng nếu bị thương nặng hơn, em càng có thể đổ tội nặng thêm cho cô ta!" "Em thật sự căm ghét cô ta đến mức muốn biến bản thân thành nạn nhân tội nghiệp để người khác thương hại sao? Thực sự muốn trả thù cô ta đến vậy sao?" Đáp lại câu hỏi của Song Ngư chính là sự tức giận đột ngột của Ngư Nhân. Trước khi cậu kịp nhận ra và tránh người sang một bên, cô đã thẳng tay quẳng một chiếc gối trong tầm với vào Song Ngư đang đứng cách đó không xa, một cách đầy bực bội. "Anh nói vậy là có ý gì? Anh quan tâm con khốn đó, có đúng không hả?!" Song Ngư chỉ đứng yên một chỗ, kể cả khi chiếc gối đập vào cậu và rơi xuống sàn nhà. Cậu lúc này mới gập gối nhặt nó lên và chậm rãi bước cạnh giường Ngư Nhân. Sau khi trả lại chiếc gối về chỗ cũ, Song Ngư lại quay người đi đến chỗ mình để balo gần đó. "Anh không hiểu em đang muốn nói đến điều gì, càng không hiểu em tại làm sao lại nổi giận." "Đừng có nói dối! Anh-" "Anh chỉ đang lo lắng cho em, vậy thôi." Lời nói có phần ma mị của Song Ngư khiến sự giận dữ vốn có trong Ngư Nhân bị dập tắt đi phần nào, chỉ còn lại mỗi một chút sự khó chịu. Cô nhíu mày cắn môi, vẻ mặt cực kì bất mãn và thở hắt ra một tiếng. "Anh thực sự lo cho em sao? Thực sự?" "Không là em thì là ai. Dù hận thù thế nào, em cũng không nên đem bản thân ra làm vật cá cược như vậy!" "Mấy thứ này chẳng đáng gì so với những điều mà em từng chịu. Suy cho cùng, em thừa biết những bậc thang đó không đủ cao để khiến em bị thương quá nặng!" Và đó là điều khiến Ngư Nhân thất vọng, trong đó bao gồm cả việc thất vọng vì chính bản thân mình. Khi ngã xuống như thế, thú thật, cô đã cảm thấy sợ hãi, và hối hận. "Em sẽ bắt con nhỏ đó phải chịu khổ sở gấp trăm gấp nghìn lần!" Trong khi Ngư Nhân điên tiết rủa xả người mà ai cũng biết là ai đó, Song Ngư vẫn tiếp tục tìm đồ trong balo của mình. Điều duy nhất khác biệt là bàn tay siết chặt vào nhau của cậu, và đôi mắt màu hổ phách bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. "Trước khi cô ta chịu đau khổ, anh chỉ thấy em phải nằm bệnh viện thế này suốt mấy tuần liền." "Thôi mỉa mai em đi, Ngư Vũ!" Ngư Nhân nhận ra được rằng Song Ngư đang làm gì, nhưng quá lười bận tâm để tìm hiểu. Dù sao, tâm trạng cô bây giờ cũng không tốt để đùa giỡn trêu chọc cậu như những gì mà cô luôn làm. "Anh giận em phải không?" "Anh không. Anh chỉ giận vì em không biết quý trọng bản thân mình." Như mọi khi, từng câu từng chữ trong lời của Song Ngư vẫn khiến cơ thể Ngư Nhân mềm nhũn, thân thương đến mức khiến cô có thể lập tức cảm thấy an toàn. Dẫu như thế, Ngư Nhân vẫn có thể nhận ra sự lạnh nhạt và điềm tĩnh quá mức trong từng lời lo lắng của cậu dành cho cô. Điều đó khiến Ngư Nhân thấy buồn. Và khó chịu. Đúng lúc này, trong khi Ngư Nhân vẫn còn đắm chìm trong mớ suy nghĩ của bản thân, Song Ngư từ khi nào đã bước lại gần bên cô, và mở lòng bàn tay cậu ra trước mắt Ngư Nhân. Nằm trong đó chính là chiếc móc khoá mà cô đã tức giận ném đi. Không hiểu sao, thái độ của Ngư Nhân lại bình thản đến lạ. Thay vì đưa tay cầm lấy cái móc khoá, cô chỉ hỏi cậu bằng giọng đều đều, trước khi ngước mắt mình nhìn thẳng vào mắt của Song Ngư - một điều mà cô trước giờ ít khi làm - và nở một nụ cười. "Anh bình tĩnh quá nhỉ, và dường như không hề để tâm dù cho em đã biết!" Đáp lại Ngư Nhân cũng là một nụ cười từ Song Ngư, với đôi mắt híp lại vui vẻ. "Đúng, anh nên giấu nó đi mới phải. Nhưng giờ anh ở đây, và trả nó lại cho em!" "Nó chưa từng thuộc về em! Như cậu ấy nói, em có thể vứt đi nếu em không cần." Và cô đã làm vậy. Vứt nó đi. Vứt nó vào đứa con gái cậu nhất mực yêu thương. Cậu ở đây, thú thật, Ngư Nhân cũng không biết mình đang ám chỉ ai nữa. Thật nực cười. Thật đáng thương. "Ngư Vũ, hôn em đi!" Dù cho lòng bị câu nói kia khiến cho hỗn loạn đôi chút, đôi mắt màu hổ phách vẫn dán chặt vào cô gái đang ngồi trên giường bệnh trước mắt mình của Song Ngư vẫn không hề thay đổi. Điềm tĩnh và không chút dao động nào. "Anh từ chối." "Tại sao? Anh chưa bao giờ hôn em! Anh luôn từ chối em!! Tại sao, hả?" Đột nhiên, Ngư Nhân một tay chống xuống giường đẩy người dậy, rồi bất chợt dùng cả hai tay túm lấy cổ áo Song Ngư khiến cậu hơi loạng choạng vì mất thăng bằng. Đôi mắt ngọt ngào của cô lúc này chứa đầy sự giận dữ, và khổ sở. "Em sẽ không hỏi anh lý do tại sao anh lừa em! Em chỉ không hiểu, kể cả khi em hứa sẽ cho anh thêm tiền, kể cả khi anh rất cần tiền, tại sao luôn từ chối hôn em?! Chỉ là hôn thôi mà!" "Em đang mất bình tĩnh, Ngư Nhân. Em cần nghỉ ngơi." "Ngư Vũ!!!" Ngay lúc này, cánh cửa phòng bệnh bỗng dưng bật mở, sau một vài tiếng gõ cửa mà cả hai vô tình không nghe thấy từ người đàn ông lúc này đang đứng bên ngoài. Đôi mắt Ngư Nhân thoáng mở to, toàn bộ sức lực trong người bỗng chốc tan biến đâu hết, khiến cô vô thức ngồi phịch xuống giường, hai tay cũng bất giác buông ra khỏi cổ áo chàng trai đứng trước mặt mình. "Ba." "Có vẻ như ta tới không đúng lúc cho lắm." "Không cần đâu ạ, cháu sẽ đi. Ngư Nhân, em nghỉ ngơi đi, khi khác anh sẽ đến thăm em!" Sau một tràng như vậy, Song Ngư bước đến bên chiếc bàn đằng kia và lấy đồ của mình. Khi cậu lướt qua khỏi trước khi để cho Ngư Nhân kịp nói gì, cô có thể nhìn thấy tia lạnh lùng đến vô cảm từ đáy đôi mắt tuyệt đẹp của cậu. Một ánh mắt cô chưa bao giờ nhìn thấy. Và ánh mắt ấy, nó khiến cô thấy sợ. "Cháu xin phép!" Song Ngư rất khôn khéo trong việc rời khỏi, bao gồm cả việc không để cho người đàn ông kia nhìn thấy khuôn mặt của mình. Điều duy nhất cậu sai lầm, là liếc nhìn ông ta và vô tình chạm phải mắt ông. Khi cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, ông Khương đột nhiên giật nảy một cái, vô thức quay phắt ra phía sau và vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Nhưng, dù cho ông nhìn dáo dác xung quanh ra sao, kết quả đáp lại vẫn là một hành lang đầy ắp y tá, bác sĩ và bệnh nhân. Đôi mắt ông Khương hơi cụp xuống, trước khi ông lắc mạnh đầu trấn tĩnh mình lần nữa. Đó là một đôi mắt có màu hổ phách tuyệt đẹp. Không thể. Tuyệt đối, chắc chắn, không thể. *** Lưu Song Ngư dựa người vào một góc tường cách phòng bệnh của Khương Ngư Nhân không xa. Đôi mắt nhắm hờ của cậu chậm rãi mở ra sau khi đã đeo vào chiếc mắt kính vừa cầm nãy giờ. Một đôi mắt lạnh lùng đến run người. Một đôi mắt đau đớn đến vô cảm. Và hơn cả thảy, đó là một đôi mắt phản phất tia căm hận. Bàn tay đang buông thõng của cậu vô thức siết chặt, đến mức khiến cho móng tay bấu vào da chảy máu. Quay người, Lưu Song Ngư bắt đầu bước đi, và nhanh chóng hoà lẫn vào đám người đứng chật kín bên trong một chiếc thang máy. Để lại một nụ cười nửa miệng nhạt thếch.