Mưa ngâu màu nắng

Chương 70 : Kẻ nói dối

Sau cuộc phẫu thuật thành công, Sư Tử được chuyển đến phòng hồi sức. Tình trạng sức khoẻ dần được cải thiện, cô cũng đã tỉnh để cùng tụi nó vui vẻ nói chuyện. Thỉnh thoảng còn có mấy đứa khác của lớp 10-3 ghé vào thăm, khi thì cả mấy anh chị lớp 11-2, chỉ trừ Khương Ngư Nhân và hơi đáng buồn là Thiên Bình là không có mặt. Cứ như vậy thành ra căn phòng bệnh lại càng thêm nhộn nhịp xôm tụ. Và đương nhiên, số lần tụi nó bị y tá mắng phải giữ trật tự trong một ngày thật sự đếm không xuể, đến mức người ta phải đuổi về bớt - không phải đuổi khéo, mà là đuổi thẳng mặt. Bởi vì Sư Tử vẫn chưa khoẻ hẳn và cả bác sĩ cũng không đồng ý, cô vẫn chưa được cho phép xuất viện mặc dù hằng ngày đều năn nỉ đến gãy lưỡi. Trong bao nhiêu ngày đó, mười mấy đứa tụi nó ngày nào cũng tới, nhưng cả ngày hoặc lâu nhất có lẽ chỉ có mỗi Xà Phu và Song Ngư. Ban đầu, sự tích cực của Song Ngư dù cậu ta trong mắt tụi nó rõ ràng đâu ưa gì Sư Tử cũng khiến cả đám thắc mắc đôi chút, nhưng dần riết thôi, thành ra không còn bận tâm tới nữa. Tới mức, nếu một ngày không nghe tiếng cãi nhau chí choé qua lại của Sư Tử, Xà Phu và Song Ngư, có khi tụi nó lại buồn đến chết mất. Kể cả cũng kì lạ thật. *** Sau khi chuyện "tạm" được cho là động trời đó xảy ra, thầy chủ nhiệm một mạch đến ngay nhà ngoại của Nhân Mã - nơi tụi nó đang tá túc - và mắng cho một trận. Mắng lớn, mắng nhiều, cực kì tức giận. Kể cả thành viên của nhóm sáu bao gồm hai lớp cũng tỏ ra rất khó chịu trước sự giấu giếm của tụi nó. Nếu lúc đó không có bà ngoại và dì út can ngăn, có khi cả ngày vẫn không đủ để họ mắng nữa. Vì đây là chuyện liên quan rất chặt chẽ đến giới chính trị thượng lưu nên mọi thông tin liên quan đã được bịt chặt không chút kẽ hở bằng quyền lực và nhiều sức ảnh hưởng khác, mà trong đó không thể không kể đến Triệu tộc. Nhưng dù vậy, vụ án vẫn được tiến hành điều tra kĩ lưỡng, và rất nhanh chóng chỉ trong vài ngày đã tìm ra được kẻ đứng sau. Một phần cũng nhờ đoạn thu âm mà Thiên Bình đưa cho Thiên Yết và sau đó được chuyển cho phía công an. Người đứng đằng sau mọi chuyện là chủ tịch của tập đoàn họ Ngô, kẻ vốn từ lâu đã rất bất mãn với cách điều hành của Triệu chủ tịch. Theo nguồn tin mà tụi nó nhận được, khi công an ập vào nhà riêng cũng là lúc lão chuẩn bị sang Nga công tác. "Bởi vì đây là chuyện liên quan tới Triệu gia cũng như thành viên Triệu tộc, nên chắc chắn ngoài chịu sự trừng phạt của pháp luật, toàn bộ tài sản của ông ta cũng sẽ mất trắng." Đó là lời của Thiên Yết, một cách điềm nhiên như không trả lời cho thắc mắc của tụi nó. Trên thực tế mà nói, toàn bộ tài sản của Ngô gia không phải mất trắng, mà là sau khi hết thời hạn niêm phong sẽ thuộc về quyền sở hữu của Triệu tộc. Trên một phương diện nào đó, đây cũng là của thiên trả địa. Sau vài ngày nghỉ ngơi, Song Tử được phía công an triệu tập. Thật ra trước đó, tụi nó đều đã được gọi đến để lấy lời khai cả. Kể cả Sư Tử, công an cũng đã đến tận phòng bệnh của cô nàng để hỏi chuyện. Mặc dù cô nghe nói, thay vì trả lời, Sư Tử đã im lặng rất nhiều. Bởi vì dù tất cả đã gần như sáng tỏ, mọi lời khai cũng được xem là đóng góp. Và người đã đi cùng cô, hay đúng hơn là chủ động nằng nặc đòi đi cùng cô, lại là Thiên Bình. Thật đáng ghét, dù miệng liên tục mắng mỏ, cô vẫn không tài nào từ chối cậu được. Bởi vì khi cô đồng ý dù một cách rất miễn cưỡng đi chăng nữa, Thiên Bình sẽ cười rất tươi. Dù bản thân cũng chẳng rõ nụ cười đó có bao nhiêu phần thật, Song Tử vẫn thấy ấm lòng. "Tôi nghe nói là Thuý Liên sẽ bị cho thôi học đó!" "Vậy sao." Không phải là Song Tử hờ hững với lời của Thiên Bình, mà thứ cô hờ hững là chuyện liên quan đến con nhỏ đó. Đến bây giờ cô vẫn không tin được một đứa con gái như nhỏ lại dám tiếp tay cùng ba mình làm ra thứ chuyện động trời này. Lòng ganh ghét đố kỵ đôi khi dễ khiến con người ta mờ mắt. "Nhưng em thực sự đã khoẻ rồi, đúng không?" Thiên Bình vốn đi bên cạnh Song Tử nãy giờ chợt quay mắt nhìn sang cô, lại còn nghiêng nghiêng đầu ra trước mặt cô nữa. Đột ngột đối diện với đôi mắt của cậu khiến Song Tử có một chút lúng túng, cuối cùng tức giận thẳng tay ấn mặt cậu đẩy ra. "Không cần anh quan tâm! Muốn không, tôi vặn cổ anh còn được!" "Aha, Tiểu Song bạo lực quá nha~" Song Tử bĩu môi. Gì chứ, đúng là đồ quá đáng. "Tôi vào một lúc sẽ ra. Nhưng nếu muốn, anh cũng có thể về!" Nhưng thay vì đáp lại lời của Song Tử, Thiên Bình lại giơ tay vẫy chào cô với khuôn mặt cười tươi vui vẻ, cả đôi mắt cũng híp luôn lại. Song Tử bất giác bật cười. Song Tử ở lại đồn công an khoảng hơn một tiếng chỉ để trả lời những câu hỏi phía họ đặt ra. Có những câu cô có thể nói ngay, có những câu cô ấp úng lúng túng, cũng có những câu cô chỉ biết im lặng. Đôi khi, im lặng không phải là không biết, mà là không muốn nói ra. Giống như những lời động viên của Sư Tử, Song Tử thực sự không muốn cho ai biết. Dù nó đối với người khác chỉ là những điều bình thường, nhưng với cô lại có tác động rất lớn. Nếu không có Sư Tử ở cạnh cô lúc đó, Song Tử có lẽ đã bỏ cuộc và mặc kệ mọi thứ rồi. "Cảm ơn cháu, chúng tôi sẽ dựa vào lời khai của các cháu để lập hồ sơ khởi tố. Giờ cháu có thể về, lần nữa cảm ơn cháu đã hợp tác!" "Đây là việc cháu nên làm thôi ạ." Khi vừa bước ra từ phòng hỏi cung, Song Tử chợt cảm thấy điện thoại mình run nhẹ. Cô lập tức lấy ra xem thử, và nhận ra tin nhắn vừa được gửi đến là từ mẹ mình. "Đừng bao giờ làm những việc vô ích rồi gây nguy hiểm cho bản thân nữa! Lại còn gây phiền phức cho người khác." Một tin nhắn dù đọc thế nào vẫn chứa đầy sự lạnh nhạt, vậy mà không hiểu sao, Song Tử vẫn thấy vui. Dù sao hai mẹ con cũng đang trong thời kì chiến tranh lạnh, cốt lõi còn gì ngoài chuyện cô và Thiên Bình quen nhau bất chấp sự phản đối của bà. Vì vậy Song Tử cứ tưởng, bà sẽ không bao giờ nhắn tin quan tâm cô cả. Thật sự rất vui! Song Tử bỏ điện thoại vào giỏ xách đeo chéo rồi bước đi. Nhưng tận khi đã ra khỏi đồn công an rồi, cô vẫn chẳng thấy Thiên Bình cùng cái bản mặt khó ưa của anh ta đâu cả. Vì ban nãy đã bảo cậu nếu muốn có thể về trước, Song Tử lập tức nghĩ ngay cậu thật sự đã bỏ về. Suy cho cùng, Thiên Bình trong vài trường hợp cũng suy nghĩ rất đơn giản, bảo gì làm nấy. Chưa kể, cậu còn không thích cô, không có tình cảm với cô, vậy mà việc gì phải đứng dưới trời trở lạnh suốt hàng giờ đồng hồ chỉ để đợi Song Tử. Sau một hồi suy nghĩ, Song Tử đành chán nản bước đi, tay nắm chặt lấy quai túi xách của mình. Mặt vẫn bình thản như không, nhưng rõ ràng là bao nhiêu vui vẻ biến mất cả, Song Tử không nói không rằng giơ chân đá phăng hòn đá nằm giữa lối đi của mình. Chẳng lẽ người ta bảo về thì về ngay sao? Chết tiệt, cô điên mất! Rõ ràng là cậu ta muốn chọc cho cô tức đến chết mới thôi! A!! Song Tử đột nhiên dừng bước, mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay, sau đó lại nhìn quanh quẩn xung quanh. Ở đây đang là thị xã, muốn quay lại thôn thì phải bắt xe số mấy nhỉ? Ban nãy cô đi cùng Thiên Bình nên số xe buýt cô đâu có để ý. Với lại từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Song Tử chưa bao giờ bước lên bất kì chiếc xe buýt nào. Cô lại không biết đường, không biết địa chỉ, có bắt taxi cũng bằng thừa. Giờ thì gay thật rồi. "Ngoan! Ngoan!" Tiếng cười khẽ chợt từ đâu vang vào tai Song Tử, lập tức khiến cô chú ý ngay. Giọng nói vui vẻ dịu dàng này, cô biết rất rõ, cũng nhớ rất rõ. Nơi Song Tử vô tình hướng mắt vào là một công viên nhỏ gần đó. Dù ở trong đó có rất đông trẻ con và những tiếng ồn ào khác, cô dường như vẫn có thể nhìn rõ được người con trai đang ngồi xổm dưới đất, cùng với bọn trẻ xung quanh cưng nựng vuốt ve một con cún nhỏ. Cái người với khuôn mặt điển trai đó, đôi mắt màu nâu cafe đó, cả nụ cười kia nữa, không phải là Thiên Bình hay sao? "Anh trai, em cũng muốn vuốt lông nó!" "Đưa cho em đi! Em! Em!" "Em cũng muốn ẵm nó nữa!" Ngồi giữa một đám nhóc con liên tục vòi vĩnh, thậm chí có đứa còn thản nhiên đu bám trên lưng cậu mà chơi đùa cùng con cún cả bọn vô tình tìm được, Thiên Bình vui vẻ nhe răng cười tươi. "Nó đang đói đó, đứa nào cho nó ăn đi!" Sau khi nghe lời Thiên Bình, tụi nhóc bắt đầu quay sang nhìn nhau nở nụ cười tinh quái. Một đám gần chục đứa, đột nhiên nhảy bổ vào giật lấy con cún khỏi tay cậu. Hoàn toàn không để Thiên Bình kịp lên tiếng hay phản ứng gì, bọn chúng lập tức mang con vật kia chạy đi ngay. Đám nhóc con thô lỗ xấu tính! "Ê bọn nhóc kia, mau đứng - Ủa?" Khi Thiên Bình bực tức quay phắt ra sau, cậu nhìn thấy ngay hình ảnh cô gái đang đứng sau lưng cậu nãy giờ. Vẫn ngồi xổm dưới đất, mắt nâu cafe nhìn chằm chằm cô, cuối cùng nở một nụ cười vui vẻ. "Ủa xong rồi sao? Sao Tiểu Song không gọi cho tôi biết~?" "Anh thích động vật hả?" Dường như không hề có ý định trả lời câu hỏi của Thiên Bình, Song Tử thản nhiên hỏi cậu một câu rõ ràng không hề liên quan đến. Thiên Bình hơi đơ người một chút vì ngạc nhiên, sau đó lại nghiêng đầu cười tươi. "Không có. Bọn chúng phiền phức lắm!" "Phiền?" "Ừ, phiền." "Nói dối." Thiên Bình mỉm cười. "Anh, tôi, chúng ta, đã từng gặp nhau chưa? Trước đây." Tạisaomình lại đi hỏi cáithứcâuhỏivớvẩnnàyvậynhỉ. "Chưa từng. Nếu có thì tôi đã-" "Nói dối." Lần này, Thiên Bình im lặng, nụ cười vẫn giữ nguyên không thay đổi. Điều thay đổi duy nhất hiện giờ, có lẽ chính là một Song Tử đang dần đánh mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình, khi đôi bàn tay cô bất giác siết chặt. "Nói dối. Nói dối! Nói dối!! Anh lúc nào cũng nói dối cả!" Thay cho đôi mắt hơi mở to vì ngạc nhiên, đôi đồng tử của Thiên Bình thu hẹp lại dần rồi bình thản nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. "Sáu năm trước khi tôi gặp anh ở nhà của anh Thiên Yết, anh vờ như không biết tôi, trong khi rõ ràng tôi và anh đã gặp nhau trước đó! Bây giờ còn dám bảo tôi là chưa từng? Anh, tại sao!" Thiên Bình không hề phản bác, cứ im lặng mặc cho Song Tử ngày một lớn tiếng hơn. "Anh lúc đó cũng giống bây giờ, yêu thương và chăm sóc một con vật hoang. Anh đã cười với nó, đã vuốt ve nó! Anh có biết, tôi lúc nào cũng nhớ về anh của lúc đó." Kể cả biết mình đang ở chốn công cộng nhiều người, kể cả biết mình rất vô lý tức giận với Thiên Bình một cách vớ vẩn, Song Tử vẫn không tài nào dừng lại được. Càng nói càng khó chịu, càng khơi ra tất cả mọi thứ mà cô từ trước đến giờ luôn giấu kín trong lòng mình. Những điều mà Song Tử chưa bao giờ nói ra cho bất cứ một ai. "Tôi thề, một con bé con như tôi khi ấy, khi nhìn thấy anh chăm sóc con vật tội nghiệp đó, tôi đã bị cuốn hút hoàn toàn! Anh có một nụ cười rất trong sáng, rất dịu dàng. Một ánh mắt ấm áp và đầy tình thương, chứ không phải lạnh lùng giả tạo như bây giờ!" Nếu Song Tử có thể ngừng nói thì hay biết mấy. Cô bắt đầu ghét chính mình. "Trong sáng? Dịu dàng? Ấm áp? Đầy tình thương? Ý em là sự thay đổi của tôi bây giờ khiến em thất vọng, đúng chứ?" Giọng của Thiên Bình từ lúc nào đã hoàn toàn thay đổi. Không còn ngọt ngào vui vẻ nữa. "Em, ha, em nghĩ mình hiểu tôi bao nhiêu chứ hả." Lồng ngực nhỏ bé của Song Tử giật khẽ, rất đau. Lời của cậu, vừa hệt như một gáo nước lạnh tạt vào cô, vừa là một mũi tên đâm xuyên qua trái tim đang run lên của cô. Rất khó chịu. Anh ta, tại sao lại nhếch mép cười với cô? Anh ta, tại sao lại dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn cô? Làm ơn, đừng. Dừng lại đi, đừng nhìn cô bằng cặp mắt đó. Đừng mà. "Nói như em hiểu tất cả về tôi trong khi," Thiên Bình đột nhiên đứng phắt dậy, tay quẳng mạnh lon cafe đang cầm xuống đất. "Trong khi em còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với tôi!!" Thiên Bình đang giận dữ. "Lúc nào cũng khinh bỉ nhìn tôi, lúc nào cũng xem thường tôi, sao em không tiếp tục làm như vậy đi? Giả tạo? Em nghĩ tôi muốn lắm hay sao? Nghĩ tôi thích như vậy lắm hả?!" Song Tử biết, cậu đang giận. Rất giận. "Lại còn giở giọng dạy đời tôi, tôi nói cho em biết, tôi không cần!" Dù những người xung quanh bắt đầu chú ý tới, cả cậu lẫn cô đều không bận tâm. Họ thậm chí còn không nhận ra. "Phải, tôi nhớ, tôi nhớ rất rõ em chính là con bé lúc đó! Vậy thì sao? Tôi vờ không nhớ gì thì đã sao hả? Tôi đâu có nghĩa vụ phải nhớ!" Song Tử cảm thấy lồng ngực mình đau buốt, đau đến toàn thân như tê dại. Cô chỉ có thể im lặng đón nhận cơn giận đột ngột của cậu. "Một người có được tất cả mọi thứ như em, không có quyền phán xét tôi!" Những lời của cô lại kích động cậu đến như vậy... Cô, chẳng lẽ cô, sai sao? Vừa dứt lời, Thiên Bình tức giận thở hắt ra rồi bỏ đi ngay. Lướt ngang qua khỏi Song Tử và lách giữa những con người tò mò vây xung quanh. Chẳng mấy chốc, đã chẳng thấy cậu đâu nữa. Tại sao lại thành ra thế này? Cô ngay từ đầu chỉ muốn cậu nhận ra, chỉ muốn nghe được câu trả lời thoả đáng từ cậu, không hề có ý định sẽ khiến Thiên Bình giận dữ hay kích động đến như vậy. Dù cho tim Song Tử đau, rất đau. Dù cho tâm trí cô như bị một màn sương dày bao phủ. Dù cho toàn thân đau đớn đến tê liệt. Vậy mà không hiểu sao, cô không hề rơi bất kì giọt nước mắt nào. Song Tử chỉ đứng đó, trân trân nhìn một điểm vô hình nào giữa không trung. Quả nhiên, chuyện tình cảm này thật sự quá vớ vẩn và phiền phức mà.