Mưa ngâu màu nắng

Chương 17 : Kế hoạch

Lễ hội trường đầu năm để chào đón học sinh lớp mười mới vào là một dịp cực kì thú vị, trường phổ thông lại theo chương trình giáo dục quốc tế càng khiến mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một số người. "Lễ hội trường cái gì chứ? Thật là vô bổ!" Ma Kết cắn một miếng bánh mì, mặt hầm hầm lên tiếng phán xét. Sự bực mình này đều là từ cái bài kiểm tra thiếu không phẩy hai mươi lăm điểm tuyệt đối kia mà ra. "Gì chứ? Tớ thấy vui mà! Cứ như trong mấy bộ anime mình hay coi ấy nhể?!" Sư Tử hệt như đối nghịch hoàn toàn, vừa miệng ngậm đầy kem vừa nói vui vẻ rồi lại quay sang Nhân Mã với đôi mắt sáng rỡ. Còn lâu cái tên kia mới không hùa theo. "Đúng đúng! Lễ hội văn hoá này! Quán cafe hầu này!! Rồi thi đua doanh số nữa này!!" Ta nói tư tưởng lớn gặp nhau, lại còn nắm chặt tay nhau gật gù. Tuy nhiên ngay sau đó lập tức bị Ma Kết chen vào phẩy phẩy tay ngay giữa hòng "chia cắt" hai đôi bàn tay kia. "Bỏ ra! Bỏ ra mau lên!! Nắm cái gì mà nắm hả!!" "Tớ chỉ đơn giản thấy rất bình thường, quá lắm thì tăng độ nổi tiếng của tớ một chút!" Bạch Dương bỏ muỗng cơm vào mồm, khuôn mặt vốn dễ thương ngẩng cao đầy tự hào. "Tớ không hứng thú lắm đâu.. Cảm giác như mình là con nít ý!" Song Tử có thể thân thiện và khá năng động, nhưng những hoạt động như thế này lại chẳng vừa mắt cô. Chắc là, tại suy nghĩ cô thôi. Ma Kết đã bực mình còn bị thêm hai cái đứa Sư Tử và Nhân Mã quấy phá bên tai đâm ra tức tối, cả cái bánh mì mới nãy còn nguyên đã ăn hết sạch. Lễ hội cái gì chứ! Lại còn anime gì nữa! Rồi cafe cái quái gì đó!! Toàn mấy thứ gì đâu. Cơ mà, đảo mắt một vòng Ma Kết mới nhận ra, từ bao giờ lại trở thành bộ ngũ cùng đi chơi chung thế nhể? Cậu chắc chắn không thèm nói làm gì, nếu cái thằng nhoi nhoi Nhân Mã không có ở đây. Mà, mặc xác tụi nó! Muốn làm gì thì làm. "Mà tớ nghe bảo hình như năm nay có thay đổi thì phải?" Song Tử miệng ngậm muỗng, mắt nhìn đâu đâu mà nói bâng quơ. Câu nói của cô lập tức thu hút Sư Tử và Nhân Mã. "Hình như mấy cái mà cho lễ hội sẽ lớp theo nhóm, một nhóm hai lớp nếu tớ không nhớ nhầm!" "À, cái đó tớ có nghe! Hai lớp trong nhóm sẽ tuỳ theo nhà trường chọn." Bạch Dương có nghe thoáng qua mấy bữa nay, nhưng vì chưa biết rõ nên không để ý. Xin lỗi nhé, nguồn thông tin của cô hơi bị tuyệt vời đó! "Lớp mình sẽ làm cùng lớp nào nhỉ? Có chia khối không ta?~" Nhân Mã vừa hỏi vừa nhăn cái mặt cái, rồi lại giãn ra, cuối cùng nghiêng nghiêng cái đầu. "Vụ đó tao nghe bảo là xếp ngẫu nhiên!" Xử Nữ cả tuần nay cũng bận bịu với mấy cái trong vụ lễ hội này, đến mức lên cơn sản mà tức giận la làng la xóm cơ. Ma Kết nghe thấy cũng là chuyện đương nhiên, khỏi hỏi cũng biết. Mà cũng không phải chuyện lạ, tiêu chuẩn học sinh mỗi lớp trong trường này chỉ có tối đa là hai mươi mà thôi. *** Thiên Bình nằm lăn quay trên bàn, đầu cứ đập đập xuống. Cậu chán quá, lại buồn ngủ nữa. Khổ nỗi cái đầu đau đến chẳng chợp mắt được. Hôm qua Thiên Bình quá chén quá chăng? Mà, thôi kệ nó! Đang yên đang lành lại bị đứa nào chơi xấu lấy tay đập đầu cậu xuống bàn một cái đau điếng. Tức giận xung máu ngẩng đầu dậy, còn định bụng chửi cho một trận thì đã bắt gặp cái mặt lạnh như tiền chẳng lẫn vào đâu được của Thiên Yết. "Mày gây sự hả?" Sợ thì sợ, nhưng tức vẫn tức nha. "Mày muốn đập đầu mà, tao tốt bụng đập giùm mày còn đòi hỏi cái quái gì?" Cái câu trả lời thản nhiên cùng ngữ khí chẳng chút lưu tình kia, xì, Thiên Bình đây chỉ là không thèm chấp thôi! Tay xoa xoa cái trán tội nghiệp của mình, Thiên Bình đưa mắt nhìn quanh lớp học. Vắng hẳn ra, đúng là giờ ra chơi mà. "Hôm nay không hẹn hò?" Ngày nào mà Thiên Bình chẳng đi với gái, dù là ở trong hay ngoài trường. Cậu đi mất không phải chuyện lạ, chuyện lạ là khi cái tên này chịu nằm lì ở lớp vào giờ giải lao. "Nghỉ quen rồi! Con nhỏ đó chán chết đi được!" Một đứa con gái tự động bày tỏ, rồi rêu rao khắp nơi rằng Thiên Bình là bạn trai mình, lại còn đòi hỏi nhõng nhẽo trẻ con, cậu lập tức không cho vừa vào mắt. "Đứa thứ mấy rồi nhỉ?" Mắt vẫn dán chặt vào quyển sách trên bàn, Thiên Yết một tay chống cằm hỏi lơ đễnh. Cậu chỉ là chán đến không có gì làm, chứ chuyện tình cảm vớ vẩn của thằng bạn thân thì thật sự chẳng thèm can dự làm gì. Thằng này có bao nhiêu chịu nghiêm túc đâu. Vậy mà vẫn có anh chàng nào đó vẫn nằm dài trên mặt bàn mà mở tay ra chơi trò đếm số, bị cái càng đếm càng rối, đâm ra bực. "Không biết! Không có biết!! Tao cóc muốn nhớ và cũng cần chẳng nhớ!" Con nhỏ hôm qua cậu còn chả nhớ tên cơ. "Mà, không tới thư viện hả? Mày á?" Chẳng phải Thiên Yết rất thường xuyên tới thư viện còn gì? Đọc sách? Chưa chắc, cậu biết tỏng! Mắt màu khói vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng ăn vào máu, một chút suy nghĩ cũng chẳng biểu lộ ra. Chợt, mắt Thiên Yết hơi dao động, tay cầm một mảnh giấy được kẹp giữa hai trang sách. Thiên Bình cũng không hỏi nữa. Cậu gục đầu xoay mặt ra ngoài, mắt màu cafe chớp vài cái. "Thằng khốn, tao hỏi cái! Mày thấy giữa tao với..." Nhìn vào mảnh giấy kia, Thiên Yết vẫn biết Thiên Bình đang nhìn mình đầy ngạc nhiên. Cậu cắn mạnh môi. "Thôi quên đi." "Mày dạo này chạm dây lắm đó con!" Cái ghế Thiên Bình đang ngồi bị ai đó đá đến sắp ngã. Thiên Yết đang làm gì vậy nhỉ? Cậu chỉ là, thấy khó chịu đâu đó trong lòng ngực. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, bản thân lại không tránh khỏi sự bực tức. Cậu, chẳng lẽ không bằng cậu ta? Chẳng biết từ bao giờ, Thiên Yết lại có cái suy nghĩ trẻ con thiển cẩn như vậy nữa. A, trống vào học vang lên mất rồi. *** Chạy nhanh trên hành lang, Kim Ngưu thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Chết thật, cô lo xếp sách mà quên mất trống vào học đã vang lên. Chợt sực nhớ ra gì đó, Kim Ngưu đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Trống không. Lập tức đưa đầu quanh quẩn nhìn quanh, cậu ấy đâu rồi nhỉ? Đột nhiên, có ai đó chạy nhanh về trước, tay chẳng chút ngần ngại nắm chặt lấy tay cô. Không mất quá lâu để Kim Ngưu nhận ra cái người con trai trùm mũ áo kín mít kia. Cự Giải ban nãy dừng lại để buộc dây giày, vậy mà loay hoay mãi nhìn lại lại chẳng thấy bóng dáng Kim Ngưu đâu. Trễ rồi! Trễ rồi! Đó là suy nghĩ duy nhất trong cái đầu có thể nói là rất đơn giản của Cự Giải. "Chúng ta muộn mất rồi! A!! Muộn muộn!!!" Nhìn vào bàn tay đang siết chặt lấy tay mình mà chạy, Kim Ngưu bất giác thấy lòng vui vui hẳn ra. Lại thêm câu nói của cậu càng khiến cô bật cười. "Chết cha rồi! Tiểu Xử sẽ giận cho coi!!" Nụ cười của Kim Ngưu vô thức đông cứng lại. Cô chẳng hiểu, tại sao vậy, tại sao lại có cảm thấy thất vọng sâu trong lồng ngực cô? Có lẽ Kim Ngưu chỉ tưởng tượng thôi. Trí nhớ của Cự Giải là một trong những điều bí ẩn chưa được giải đáp. Ngay lúc này đây, đường về lớp học cứ như vẽ thành bản đồ chi tiết trong đầu cậu vậy, mặc dù lạc đường là chuyển thường xuyên xảy ra với Cự Giải. Vừa nhìn thấy cái bảng tên lớp 11-2, Cự Giải đã mừng quýnh cả lên. "Xin lỗi.. Xin lỗi thầy, bọn em tới muộn!!" Ủa? Cự Giải nhớ nhầm sao ta? Bây giờ là tiết toán mà nhỉ, sao lại có cô chủ nhiệm ở đây? "Ủa? Cô hả cô? Ủa mà thầy..? Ủa cô? Thầy? Cô? Ớ!!" Cả lớp mắt dán vào hai nhân vật đến lớp trễ, vì một loạt câu hỏi của Cự Giải mà được một mẻ cười vỡ bụng. Lại còn cái mặt ngây thơ như bò đeo nơ kia nữa! Cô chủ nhiệm nhìn hai học sinh của mình, nhìn cậu nam sinh muốn giận cũng chả được, đành cười trừ phẩy tay đuổi về chỗ ngồi. Có hai nhân vật nào đó nhìn theo hai cái người vừa bước vào lớp vừa cười với nhau vui vẻ, lòng tự dưng sinh bực bội. Để thu hút sự chú ý của học sinh, cô chủ nhiệm liền vỗ tay vài cái. "Được rồi! Để xem nào, có thể nói cô ở đây là vì muốn thông báo cho các em đôi điều về lễ hội trường của chúng ta!" Một vài thành phần im lặng lắng nghe, một vài thành phần quay qua lại bàn tán, chẳng mấy chốc thành nguyên cái chợ. Thêm vài tiếng vỗ tay nữa. "Nhờ lớp trưởng và lớp phó lên phổ biến cho lớp nhé!" Thiên Yết và Xử Nữ chẳng mấy khi đứng cạnh nhau, nhưng đã đứng cạnh thì nhất định xảy ra chiến tranh. Không chiến tranh võ mồm cũng là chiến tranh ánh mắt, yên bình hơn thì chiến tranh sát khí. "Vậy---" "Như mọi năm, lễ hội trường chúng ta đều đã biết khá rõ từ năm trước rồi!" Xử Nữ nắm chặt tay thành quyền, chỉ hận không thể đấm vỡ mồm cái tên đứng cạnh mình. Dám ngang nhiên cướp lời cô?! Bình tĩnh, bình tĩnh nào. "Bây giờ..." "Bây giờ, lớp phó sẽ thay tôi phổ biến lại vài điều về lễ hội cho mọi người!" Cây viết chì trong tay bị bẻ gãy làm đôi, đồng thời làm mười sáu học sinh đáng thương lạnh cả sống lưng. Vẫn là cái bản mặt vô cảm và ánh mắt thản nhiên đó. Cậu ta là đang chọc tức cô?!! Thiên Yết vẫn dùng đôi mắt màu khói chẳng có chút bận tâm nhìn cô bạn lớp phó. "Sao thế, lớp phó? Tôi nhớ mình nói rõ lắm mà." Cái tên khốn kiếp này!! Xử Nữ tức giận quay xuống lớp, dõng dạc đọc từng dòng trong tờ giấy cô giáo đưa ban nãy. Đợi đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!! "Và mọi người chắc cũng đã biết rồi nhỉ? Năm nay, lớp chúng ta sẽ cùng một lớp khác lập nhóm tham gia lễ hội trường!" Mắt Xử Nữ nhìn dòng lớp tham gia mà hơi ngạc nhiên một xíu, nhưng cuối cùng vẫn cười vui vẻ. "Lớp cùng nhóm với chúng ta sẽ là lớp 3 của khối mười nhé!" Cạch! Không khí im lặng chăm chú của lớp 2 bị tiếng động kia làm chú ý. Nhìn mấy ánh mắt đang hướng về mình chòng chọc, Thiên Bình đành đưa tay xoà xoà trước mặt. "Thôi nào! Tớ chỉ vô ý làm rơi viết thôi mà!" Tay nhặt cây bút bi làm rơi lên, Thiên Bình cười trừ cho qua chuyện. "Vậy, cứ thế mà làm nhé!" Cô chủ nhiệm ngồi trên bàn giáo viên, gật đầu với hai ban cán sự rồi quay xuống lớp vui vẻ. "À, còn lớp trưởng một xíu nữa đại diện xuống họp lễ hội trường nhé! Đương nhiên là cậu nhóc lớp trưởng lớp 10-3 sẽ đi cùng em!" Cô giáo bước ra khỏi lớp, cả lớp 2 đã bắt đầu rầm rộ cả lên. Trông rất vui vẻ. Thiên Bình tay quay bút, mắt lại lơ đễnh nhìn đâu đâu không rõ. Ẩn sâu trong đôi mắt màu cafe tuyệt đẹp ấy chính là sự khó chịu tột cùng. Định trêu ngươi cậu chắc?! Chết tiệt!!