Mùa này hoa chưa nở

Chương 40 : anh ấy đã rất hạnh phúc.

Diệp Minh Nguyệt đờ người, vội vàng giải thích: - Có một bộ phim mình xem gần đây. Trong đó có lời thoại như vậy, tự nhiên mình nhớ ra. Dương Khải Minh ngồi dậy, mỉm cười hỏi: - Vậy sao ? Bộ phim đó tên là gì ? Diệp Minh Nguyệt ấp úng nói: - Ừm...Đột nhiên quên mất rồi. Dương Khải Minh vẫn chưa chịu tha, tiếp tục hỏi: - Là nữ chính nói với nam chính sao ? Bọn họ về sau có tới với nhau không ? - Ờ. Mình cũng chưa xem hết. Dương Khải Minh rời giường, ngồi xuống bàn mở hộp chè. Tay vân vê nắp hộp, hỏi: - Khi nào cậu xem hết, nhớ kể cho mình. Diệp Minh Nguyệt toát mồ hôi, gật gật đầu. Tiếng tách vang lên. Mùi đỗ xanh quyện với dừa tràn ngập căn phòng. Dương Khải Minh đột nhiên cầm chắc hộp chè, nói: - Nam chính rất yêu nữ chính. Anh ấy đã rất hạnh phúc. Diệp Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Dương Khải Minh. Đó rõ ràng không phải là câu hỏi, giống như một câu khẳng định hơn. Diệp Minh Nguyệt ậm ừ cho qua. Dương Khải Minh nhíu mày: - Ừ ? Diệp Minh Nguyệt lúng túng giải thích: - Ý mình là. Nữ chính cũng vậy. Thấy Dương Khải Minh im lặng không nói gì. Diệp Minh Nguyệt vội vã giải thích tiếp: - Cô ấy cũng rất yêu nam chính. Dương Khải Minh nghe thấy vậy tâm trạng liền vui vẻ, mày đẹp dãn ra. Diệp Minh Nguyệt nhìn Dương Khải Minh ăn, trong lòng rối bời. Cô vẫn còn đang nghĩ về lời nói ban nãy của mẹ. 10 ngày sau đó, Diệp Minh Nguyệt cùng Dương Khải Minh xuất viện. Sức khỏe của Diệp Minh Nguyệt vốn đã ổn định, nhưng lại chần chừ ở lại bầu bạn cùng phòng với Dương Khải Minh. Ngày ra viện, thời tiết không được tốt. Cả bầu trời xám xịt, mây đen bao phủ. Diệp Minh Nguyệt được mẹ che kín toàn thân. Bên tai còn nghe thấy tiếng càu nhàu của bố mẹ Dương Khải Minh. Dương Khải Minh đút tay vào túi áo, quay đầu nhìn lại nơi mình đã từng ngự trị mấy ngày qua. Cậu chép miệng cảm thán: - Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa âm u. Có lẽ số trời không muốn ta rời đi. Trình Phi Tâm tiến tới cốc đầu con trai mình, mắng: - Vẫn còn luyến tiếc bệnh viện ? Có muốn nằm mấy ngày nữa không ? Đứng đấy mà rời với chả bỏ. Còn không mau lên xe để về, kẻo tí mưa xuống. Tuy miệng mắng nhưng Trình Phi Tâm vẫn kéo kéo cổ áo len của Dương Khải Minh lên cao cho ấm. Diệp Minh Nguyệt nhìn thấy cậu ta nháy nháy mắt với mình liền mỉm cười. Dương Khải Hòa sau khi sắp đồ vào cốp xe xong liền tiến tới chỗ mẹ con Diệp Minh Nguyệt hỏi: - Chị định bắt taxi về sao ?Trời cũng sắp mưa rồi, đứng dưới thời tiết gió này cũng không tốt. Hay tiện về cùng gia đình em. Trình Phi Tâm thấy vậy cũng nói: - Đúng đấy chị ạ. Minh Nguyệt cũng vừa mới ra viện. Mẹ Diệp khéo léo từ chối, nói ngồi lên xe cô chú lại chật chỗ, không tiện. Lời vừa dứt, một chiếc xe ô tô Toyota màu đen đời cũ tiến vào trước cổng. Cửa xe mở ra, mộ người đàn ông xế tuổi mặc áo khoác gió màu đen đi xuống. Ông tiến tới chỗ mẹ con Diệp Minh Nguyệt, mỉm cười chào hỏi. Mẹ Diệp lên tiếng giới thiệu: - Liêm Trung. Ông ấy là người tới đón mẹ con chị. Diệp Minh Nguyệt nghe mẹ giới thiệu liền hơi bất ngờ. Không có thêm phần giải thích ở đằng sau. Diệp Minh Nguyệt cứ nghĩ người đàn ông trước mặt này phải là một họ hàng hay người quen thân nào đó. Nhưng mẹ lại không nói gì. Cô nghĩ chắc mẹ không quen giới thiệu kĩ cho người khác biết. Liêm Trung lịch sự bắt tay bố con Dương Khải Minh. Hai người cũng vui vẻ đón lại. Trình Phi Tâm nghiêm túc quan sát dáng vẻ của người đàn ông lạ mặt này. Áo phao gió chứ không phải áo măng tô. Quần thể thao chứ không phải quần âu trang trọng. Không đi giày tây đắt tiền mà lại chọn đôi giày thể thao khỏe khoắn. Bên tay phải còn đeo một chiếc đồng hồ giá vừa tiền. Xét cả bộ đồ không quá cầu kì kiểu cách, ngược lại còn rất tự nhiên, thoải mái. Ở độ tuổi này mà tóc vẫn giữ được màu đen nguyên thì quả là giỏi.Cả người toát lên vẻ có học thức, cách hành xử lại rất nhã nhặn. Chỉ nói riêng về bên ngoài thôi cũng đủ tiêu chuẩn để giao người. Dương Khải Hòa ở bên cạnh thấy ợ mình nhìn chằm chằm vào người khác đánh giá. Ông huých nhẹ vào tay vợ. Dương Khải Minh đứng bên cạnh cũng lắc đầu ngao ngán. Trình Phi Tâm lúc này mới nhớ tới đại cục, cười cười nói: - Gia đình tôi cũng đang có ý định đưa họ về. Không ngờ lại có người đến đón rồi. Liêm Trung lắc đầu, cũng cười đáp lại: - Tôi cũng sợ họ về trước. Lái xe đi đường mà cứ lo. Mẹ Diệp tiếp lời: - Mau lên xe về thôi. Bọn trẻ chắc cũng mệt rồi. Liêm Trung đi ra phía sau xách đồ giúp mẹ con Diệp Minh Nguyệt, mang lên xe để. Diệp Minh Nguyệt trước khi lên xe còn quay lại chào gia đình Dương Khải Minh. Sau khi ba người rời đi. Trình Phi Tâm quay lại hỏi chồng: - Nhìn họ thân thiết thật. Anh có quen anh ấy không ? Dương Khải Hòa lắc đầu nói không quen rồi vào xe. Dương Khải MInh vẫn đứng đó suy nghĩ, dự cảm có điều gì đó. Trình Phi Tâm lên xe rồi vẫn còn thấy con trai mình chưa vào, hạ cửa kính xuống quát: - Sao con còn đứng đó. Mau lên xe đi, trời sắp mưa rồi. Dương Khải Minh lúc này mới vào xe. Liêm Trung đưa mẹ con Diệp Minh Nguyệt về đến nhà. Diệp Minh Nguyệt xuống xe trước, định xách đồ giúp mẹ. Ông thấy vậy liền đỡ giúp: - Cháu cứ vào nhà trước đi, mới khỏi ốm đừng ở ngoài gió lạnh nhiều. Diệp Minh Nguyệt vào trong nhà, rót cốc nước ấm uống. Bên ngoài nghe tiếng giúp của người đàn ông xa lạ ấy cùng tiếng cảm ơn nhẹ nhàng của mẹ mình. Qua 15 phút, mọi thứ đã được sắp xếp gọn. Liêm Trung giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, ngồi xuống ghế uống nước. Diệp Minh Nguyệt rót trà mời khách, sau đó liếc mắt sang cạnh, thấy mẹ mình đang treo áo khoác của người khách này. Một cách vô cùng cẩn thận. Cô liền có ý định trở vào phòng. - Con mệt nên vào phòng nằm trước. Mẹ và... bác nói chuyện. Vừa mới bước chân, Diệp Minh Nguyệt đã nghe thấy tiếng mẹ nói: - Bác Trung và mẹ có chuyện muốn nói với con.