Mua Nam Thê

Chương 87 : Phiên ngoại :Trí nhớ [ hạ ]

Biến chuyển xuất hiện vào ngày giỗ năm nay của Cận. Hôm đó quá ngọ ta mang theo một vò nữ nhi hồng mà Cận thích nhất đi bái tế hắn. Tại thành Tấn Dĩnh này, có rất nhiều người nhớ rõ Cận, nhưng tới bái tế hắn cũng chỉ có ta. Khi ta đến nhìn thấy trước mộ phần Cận còn lại một phần nến cháy dở, ta cho rằng đây là vì ai đó nhận sai phần mộ tổ tiên. Ta không lập mộ bia cho Cận, ta nghĩ hắn cũng không nguyện ý để cho người khác đến bái tế đi! Cho nên chỉ cần ta biết nơi này là nơi an ngủ của Cận là được rồi. Sau khi vò nữ nhi hồng thấy đáy, một tiều phu đi về phía ta, hỏi ta phần mộ này là của ai, vì sao lại có tướng quân đến bái tế? Tướng quân? Lúc trước trượng phu của nữ nhân kia, nam nhân của Cận cũng là một tướng quân. Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Vô luận như thế nào ta sẽ không cho gã tiếp cận Cận lần nữa, cho dù là âm dương phân cách cũng không được. Vì thế, trong đêm đó ta tìm người đem phần mộ của Cận dời đi, chỉ lưu lại cho người nọ một cái hố trống không. Một ngày cuối tháng, một trận phá cửa kịch liệt đem nam phong quán đang say giấc từ cảnh trong mơ bừng tỉnh lại. “Hắn ở đâu?” Xông vào là một nam tử anh tuấn cao ngất. Y đang hỏi ta? Không, không có khả năng, y sẽ không biết ta. “Hắn ở đâu, Tư Lễ?” Nam nhân nhìn ta lại hỏi một lần, hơn nữa trầm giọng kêu ra tên của ta. “Ai ở đâu?” Quán chủ khoác áo dày đi đến trước mặt ta, quần áo không chỉnh lại lộ ra đầy vẻ phong tình.“Vị công tử gia này, nơi này của chúng ta hiện tại đóng cửa, ngươi muốn tìm người tối nay hãy đến đi.” “Ta chỉ hỏi, Cận ở nơi nào?” Nam nhân cường ngạnh hỏi. “Bãi tha ma.” Ta bình tĩnh lách qua quán chủ che ở trước mặt ta, đi đến trước mặt nam nhân.“Sau khi quan tài bị đào lên, ta liền đem thi thể ném tới bãi tha ma. Cũng không biết đống xương cốt kia có bị chó hoang ăn hay không.” “Ngươi nói cái gì?” Quán chủ bắt lấy cổ tay ta chất vấn.“Ngươi đã làm gì Cận?” “Ném ······” “Bốp!” Ta bị quán chủ đánh cho một bạt tai. Nam nhân đi đến trước mặt ta, nắm lấy cổ áo ta,“Ngươi phải hiểu rõ, tự ý khai quật phần mộ người khác là tử tội!” “Ha ha, một người đem Cận bức bách đến chí tử, một người đối Cận không nhớ tình xưa bạn cũ, các ngươi dựa vào cái gì đối với ta như vậy? Tử tội? Thế thì cứ cho ta đi đền mạng đi.” Ta bật cười chua chát. Nam nhân sửng sốt một chút,“Lúc còn sống Cận thương yêu nhất chính là ngươi, sao ngươi có thể không để cho hắn ngủ yên khi đã nhắm mắt như vậy?” “Nhưng hắn vẫn là vì ngươi mà rời bỏ ta!” Hiện tại hồi tưởng lại, bắt đầu từ khi ta có trí nhớ, trong mắt Cận luôn có thản nhiên ưu thương, hắn luôn nhìn về phương tây, hắn luôn thích uống rượu······ “Hắn đã sớm biết nữ nhân kia là thê tử của ngươi, hắn đã sớm biết lần đi này là dữ nhiều lành ít, nhưng hắn vẫn đi, bởi vì ngươi ······” Ngạo mạn nói ra câu cuối cùng. “Người làm cho hắn không thể an bình là ngươi! Nếu nữ nhân kia không hiện ra, ta sẽ bồi Cận cùng nhau vượt qua những ngày về sau. Nếu ngươi không đến, Cận vẫn còn an giấc tại nơi sơn minh thuỷ tú! Từ đầu đến cuối ngươi đã vì Cận làm được cái gì? Liền ngay cả bái tế ngươi cũng chọn sai tế phẩm. Như vậy ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?” Ta ngửa đầu hỏi lại. “Ta đây thì sao?” Quán chủ đi đến bên cạnh ta hỏi,“Cận là do ta lo liệu, ta cuối cùng nên có tư cách hỏi đi?” “Phí dụng an táng Cận là ta bán mình mà có!” Ta nghiêng mặt hướng quán chủ trả lời. “Ngươi còn nhớ rõ cơ hội để Cận ngủ yên là ngươi dùng thân thể đổi lấy? Ngươi cứ như vậy đạp hư!” Quán chủ có chút tức giận.“Ngươi đã không biết quý trọng chính mình, vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi liền sắp xếp ở Cửu vọng nô ······” Không nhớ rõ quán chủ sau đó lại nói gì, cũng không nhớ rõ vị tướng quân kia là như thế nào bị đuổi đi, chỉ nhớ rõ vào lúc ban đêm ta liền tiếp khách nhân đầu tiên. Một khách nhân rất danh khí ở nam phong quán, một khách nhân làm cho các tiểu quan nhi đều sợ hãi. Đêm đó ······