Mùa Hoa Thứ Hai Mươi Tư

Chương 10 : Dỗ dành an ủi

Qua độ chừng một tuần trà, Tạ Viễn mới cười nói: "Nghe tin lệnh lang vừa đỗ Thám Hoa đệ nhất giáp, rất được thánh thượng thưởng thức, quả thực là việc đáng mừng, xin chúc mừng Thẩm huynh!" Thẩm Bạch khẽ thở dài, bảo: "Lúc nhi tử còn nhỏ thì lo các con bất tài không nên người. Khi lớn cả rồi, lại lo chữ tài liền với chữ tai, phúc họa khôn lường." Tạ Viễn an ủi: "Tuy quan trường rối ren, nhưng Thẩm huynh có không ít môn sinh trong triều, lệnh lang cũng là người thông minh mẫn tiệp, hẳn là có thể nhanh chóng thích ứng. Ta sẽ viết thư cho đại ca, nhờ huynh ấy để mắt giúp đỡ thêm. Huynh đừng quá lo lắng." Thẩm Bạch gật đầu, nói: "Vậy thì xin huynh thay ta gửi lời đa tạ Tạ đại nhân, khuyển tử tuổi trẻ non nớt, còn phải nhờ ngài ấy chiếu cố nhiều hơn." Tạ Viễn khoát khoát tay, bảo: "Giữa hai nhà chúng ta còn cần khách sáo như vậy hay sao?" Thẩm Bạch khẽ cười, đáp: "Tuy rằng thân quen, lễ nghi vẫn phải giữ." Nói tới đây, người dừng lại, nhấp một ngụm trà, lại hỏi: "Phải rồi, chuyện lần trước ta nhờ cậy Tạ huynh, muốn mang Miên Nhi đến cho Tạ tiểu thư dạy dỗ thi thư, chẳng hay ý của Tạ tiểu thư thế nào?" Tạ Viễn cười cười, bảo: "Thẩm huynh đã nhờ cậy, muội muội nhà ta làm sao nỡ chối từ? Mà ta vẫn không hiểu, với tài học của Thẩm huynh, sao lại cần phải mang Miên Nhi đến thư viện?" Thẩm Bạch khẽ thở dài, nói: "Miên Nhi còn trẻ tuổi, vẫn nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới, kết giao bạn hữu thì hơn. Cả ngày ru rú trong phủ bên lão nhân như ta, quả thực là tội cho con bé." Tạ Viễn nghe vậy, lơ đễnh hỏi: "Miên Nhi năm nay cũng đã mười ba, Thẩm huynh đã bàn bạc chuyện hôn sự với nhà nào hay chưa?" Bàn tay đang thong dong rót trà của Thẩm Bạch thoáng dừng lại. Đoạn, người tiếp tục rót trà ra tách, khẽ nói: "Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Miên Nhi đều một mực không chịu gả đi, ta thấy con bé cũng còn nhỏ, đợi vài năm nữa rồi hãy tính sau.." Tạ Viễn lắc lắc đầu, bảo: "Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện, lẽ nào huynh cũng hồ đồ theo con bé hay sao? Ta biết, huynh không nỡ xa con gái, nhưng dù gì cũng phải đến ngày gả đi mà thôi. Mà gả đi nơi xa, thì lại càng lo lắng không yên, sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn bất tiện. Vừa khéo Trường Khanh nhà ta năm nay mười bảy tuổi, chỉ lớn hơn Miên Nhi bốn tuổi, cũng xem như có chút tài học, châu liên bích hợp, xứng lứa vừa đôi, hai nhà lại giao hảo đã lâu, nay thân càng thêm thân, cũng là chuyện tốt lành. Nếu bây giờ huynh vẫn không đành lòng, muốn giữ Miên Nhi ở lại bên cạnh thêm vài năm nữa, thì có thể định ra hôn ước trước cho yên lòng, rồi đợi con bé lớn hơn một chút mới gả đi vẫn không muộn." Thẩm Bạch im lặng một lúc, mới nói: "Ta chưa bao giờ ép buộc Miên Nhi làm chuyện gì. Việc này vẫn phải chờ con bé đồng ý mới được." Tạ Viễn cười bảo: "Huynh không tạo cơ hội cho bọn trẻ gặp nhau nhiều hơn, bồi đắp cảm tình, thì làm sao con bé đồng ý được?" Trong lòng Thẩm Bạch thoáng thấy khó chịu, lại vẫn không biểu hiện ra mặt, chỉ lạnh nhạt nói: "Đa tạ Tạ huynh. Chuyện của Miên Nhi, ta tự biết lo liệu." Tạ Viễn thở dài, nói: "Ta cũng chỉ là muốn giúp huynh đối diện với sự thật. Nàng ấy thật sự đã không còn trên đời, cho dù có giống nhau đi nữa, thì cũng chỉ là giống mà thôi. Bằng hữu bao nhiêu năm, ta không muốn thấy huynh tự hủy thanh danh cả đời, gánh trên vai tội bất luân." Thẩm Bạch nhẹ lắc đầu, khẽ cười, nói: "Tạ huynh hãy yên tâm. Thê tử của ta, lẽ nào ta lại nhận nhầm hay sao?" ......... Đến tối, khi Tạ Viễn đã lên xe về Tạ phủ, Thẩm Bạch đến thư phòng, thấy gian phòng trống không chẳng một bóng người, bèn nhìn A Phúc canh gác bên ngoài, hỏi: "Tiểu thư đi đâu rồi?" A Phúc đáp: "Bẩm lão gia, từ sớm tiểu thư đã rời khỏi đây quay về phòng ạ." Thẩm Bạch đang dợm bước quay đi, mắt lại tình cờ liếc qua lọ sứ trên kệ sách, đột nhiên dừng lại, đi vào trong. Người vươn tay xoay nhẹ lọ sứ, chờ cho cơ quan ngầm mở ra, liền đưa tay vào trong, lấy ra cái rương nọ. Nắp rương bật lên, bên trong có chút xáo trộn, ắt hẳn là đã có người mở ra. Thẩm Bạch khẽ nhíu mày, đóng lại nắp rương, rồi cất vào trong như cũ. Đoạn, người lập tức quay bước về phòng. Thẩm Bạch mở cửa phòng bước vào, thấy Miên Nhi đã nằm cuộn mình trên giường, không rõ thức hay ngủ. Người nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cẩn thận xoay người nàng lại, giúp nàng chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái hơn. Nào ngờ, Miên Nhi vẫn còn chưa ngủ. Người vừa chạm vào vai nàng, tiểu cô nương đã mở đôi mắt sưng húp hoe đỏ ra nhìn người. Thẩm Bạch trông thấy vậy, vô cùng đau lòng xót dạ, liền lo lắng ôm nàng lên, hỏi: "Miên Nhi, sao lại khóc? Có chuyện gì, ngoan, nói cho vi phụ nghe đi?" Miên Nhi vốn đã nín khóc từ lâu, nhưng bây giờ thấy Thẩm Bạch dỗ dành mình, sống mũi lại bắt đầu cay xè, vòng tay ôm cứng lấy người, bám chặt như sam, lại vẫn không nói không rằng. Thẩm Bạch vô cùng bất đắc dĩ, kiên nhẫn xoa xoa đầu nàng, dịu giọng hỏi lại: "Ngoan, nói cho vi phụ nghe, có chuyện gì vậy?" Miên Nhi im lặng một lúc, mới khe khẽ hỏi: "Nghĩa phụ, thật sự rất yêu nghĩa mẫu sao?" Thẩm Bạch lẳng lặng nhìn nàng. Lâu thật lâu sau, đến khi Miên Nhi tưởng như người sẽ không đáp lời, thì lại nghe thấy giọng nói ôn nhu vang lên bên tai mình. Người nói: "Miên Nhi, nàng ấy là thê tử kết tóc của ta." Miên Nhi nghe vậy, đã hiểu câu trả lời. Rõ ràng, đáp án này nàng sớm đã đoán được, trong lòng vẫn khó chịu như thế. "Cho nên, nghĩa phụ chỉ vẽ một mình nghĩa mẫu, mãi mãi sẽ không bao giờ vẽ Miên Nhi, có phải không?" Nàng cúi đầu, thì thầm hỏi. Thẩm Bạch khẽ thở dài, lại xoa đầu nàng, chậm rãi nói: "Miên Nhi ngoan, nghe ta nói, người khác thì không sao, nhưng Miên Nhi không được ghen tị với nàng ấy, có biết không?" Miên Nhi nghe đến đây, đôi mắt lại càng đỏ lên, ngân ngấn lệ. Nàng tựa đầu vai người, đưa tay quệt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Miên Nhi cũng biết như vậy là không đúng, nhưng lại vẫn cảm thấy rất buồn, rất khó chịu... Không thể khống chế được bản thân đố kị với nghĩa mẫu... Xin lỗi nghĩa phụ... Xin lỗi..." Thẩm Bạch nhè nhẹ xoa đầu nàng, dỗ: "Miên Nhi không có lỗi. Chẳng qua là mấy năm nay con chỉ ở cùng ta, mới sinh ra cảm giác ta là tất cả thế giới của mình, cả ngày chỉ biết quay quanh ta, vì thế mà để ý những việc như vậy. Sau này Miên Nhi đến thư viện học tập, gặp gỡ nhiều bạn bè hơn, tự nhiên sẽ cảm thấy lão nhân như ta nhàm chán tẻ nhạt, không còn muốn quay quanh ta nữa." Miên Nhi vội lắc đầu, nói: "Miên Nhi không như vậy đâu! Miên Nhi sẽ mãi mãi ở bên nghĩa phụ, Miên Nhi không cần người khác, chỉ muốn gả cho nghĩa phụ thôi!" Thẩm Bạch không ngờ nàng lại thẳng thắn chẳng chút ngại ngùng nói ra lời này, hơi kinh ngạc một lúc, mới khẽ cười, bảo: "Nha đầu ngốc, lời này không thể đùa được đâu." Miên Nhi lắc lắc đầu, nói: "Miên Nhi không đùa, từ nhỏ Miên Nhi đã nói muốn gả cho nghĩa phụ, bây giờ vẫn không đổi ý!" Thẩm Bạch xoa đầu nàng, thở dài hỏi: "Miên Nhi có biết vi phụ đã bao nhiêu tuổi rồi không?" Tiểu cô nương ngẩn ra, chớp mắt nghĩ ngợi, rồi dè dặt đoán: "Hẳn là... Ba mươi mấy?" Thẩm Bạch khẽ lắc đầu, nói: "Bốn mươi tuổi. Miên Nhi phải biết, hai mươi năm sau, vi phụ đã là một lão nhân đầu tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, mà Miên Nhi, khi ấy chỉ vừa qua ba mươi một chút, vẫn đương độ xuân sắc. Miên Nhi hãy nghĩ kỹ xem, con thật sự muốn cả đời  chôn vùi bên cạnh một ông lão thế sao?" Miên Nhi ngẫm nghĩ một lúc, liền ngước đầu nhìn người, kiên định nói: "Muốn, Miên Nhi vẫn muốn ở bên cạnh nghĩa phụ, bất kể người biến thành dáng vẻ thế nào đi nữa." Thẩm Bạch khẽ cười, bảo: "Miên Nhi bây giờ còn quá nhỏ, chưa trải qua nhiều việc, chưa gặp qua nhiều người. Hãy đợi thêm vài năm nữa, khi đã trải qua vạn cánh buồm, thấy được thế gian muôn màu muôn vẻ ngoài kia, nếu như Miên Nhi vẫn không đổi ý, thì..." Miên Nhi chớp chớp mắt, hỏi: "Nếu Miên Nhi vẫn không đổi ý thì như thế nào?" Thẩm Bạch đưa tay nhéo nhéo chớp mũi của nàng, nói: "Thì sẽ theo ý con, chịu chưa?" Miên Nhi nghe vậy, lập tức nín khóc, nhoẻn miệng cười thật tươi.