Chuyển ngữ: Mắt Bão
Ryan say rượu cướp đầu đĩa than từ tay quý cô Sia để nghịch, đầu kim đọc ma xát với đĩa than phát ra tiếng nhạc khàn đục, đứt quãng, khó nghe chết người.
Chu Tầm đang kể truyện cho Ed nghe lại bị tiếng nhạc khó nghe ngắt lời mấy lần.
Ed ngẩng đầu từ phía sau quyển sách, hai hàng mày dưới mái tóc lông xù nhăn nhó thành một hàng.
Thằng bé nói: “Ba, ba đừng có nghịch nữa được không?”
“Sắp được rồi.” Hiển nhiên Ryan không biết chỗ nào có vấn đề, chỉ biết lau chùi loa.
Anh cho rằng âm thanh khó nghe là do bụi bặm bám vào bên trong.
Nhưng mà chiếc khăn lau trên tay anh vẫn trắng tinh như mới.
Anh lau xong, đưa ngón tay ra ấn, hơi bất đắc dĩ nói: “Ed, nghe này, lần này chắc chắn là nghe được.”
Ed và Chu Tầm dùng vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Ryan bày trò.
Thấy anh lại đặt kim lên đĩa than, ngay sau đó nó liền phát ra âm thanh nghe như tiếng cưa, giống như muốn cưa cả căn nhà gỗ nhỏ này đi, cưa đến nỗi mỗi thanh gỗ đều run rẩy.
“A~ ba sắp làm con trọc đầu tới nơi rồi!” Ed nhảy khỏi ghế, bịt tai chạy ra khỏi nhà, chui vào bụi hoa sang nhà hàng xóm.
Nhìn vẻ mặt của nó có thể thấy nó căm thù thứ âm nhạc này đến tận xương.
Ryan quay người mấy lần, ghé vào cửa sổ nhìn ra, xác nhận nó chạy sang nhà hàng xóm chứ không phải chạy ra bờ biển mới quay đầu lại hỏi Chu Tầm: “Rất khó nghe à?”
Chu Tầm thật thà gật đầu: “Tôi không biết vì sao anh cố chấp phải dùng cái đầu đĩa than kia, nhưng tôi muốn nói, đúng là rất khó nghe, anh vẫn nên dùng cái đài cassette kia thì hơn.”
Bốn mắt nhìn nhau, Ryan hơi xấu hổ, tay lại vẫn chà xát cái đĩa than kia, một lúc lâu sau anh nói: “Chắc chắn tôi có thể sửa nó lại.”
“Anh không thể.”
Chu Tầm đứng dậy khỏi ghế, đi chân trần trên sàn nhà.
Thực ra anh đã bị cái đầu đĩa than này tra tấn nguyên một buổi sáng.
Anh không hiểu Ryan nghĩ cái gì mà cố chấp cho rằng chỉ cần lau sạch bụi bẩn là đầu đĩa than có thể sửa lại như mới.
Sự cố chấp của Ryan hệt như ông già không câu được cá nhưng vẫn cứ ngồi mãi bên bãi câu ở phía đông thị trấn kia.
“Thầy nên tin tưởng tôi” Ryan nói với bóng lưng anh.
“Còn sống là tôi tin anh” Chu Tầm lấy nho đông lạnh trong tủ lạnh ra, tựa vào cửa nói ồm ồm, “Có lẽ anh nên kiểm tra động cơ bên trong, bôi cho nó chút đầu, tốt nhất là dầu cho đồng hồ hoặc máy quay, đừng lau cái loa kia nữa.
Nói xong liền cầm chùm nho xoay người đi mất, chùm nho lắc lư ở một bên hông anh, rơi một quả, nhanh chóng lăn vào giữa phòng khách, để lại một vệt nước dài.
Chu Tầm ngậm nho, quay về phòng đóng cửa, lấy từ vali ra tấm bản đồ cũ của cha.
Dấu o màu xanh còn rất nhiều, nơi anh chưa đi cũng còn rất nhiều.
Ngón tay dính nước ngưng tụ bên ngoài vỏ quả nho, trên bàn đồ bị vẽ ra một dấu tròn vô nghĩa.
Ngoài cửa sổ, gió biển thổi rơi lá cây bạch quả, lá rơi ào ào xuống đất, ngón tay Chu Tầm cũng dừng lại ở một thôn núi nhỏ phương đông.
Vệt nước làm nhoè ký hiệu viết bằng mực, nét mực màu xanh lan theo trang giấy, lan đến Bắc Hải, Thái Bình Dương.
Nét mực mờ dần ở đường biên Thái Bình Dương, cuối cùng biến mất, nó thậm chí còn không thể cố gắng đi qua đường biển chỉ cách có mười centimeter, không thể đến cái thị trấn nhỏ xanh biếc ở phương Tây.
Ryan có vẻ là đã tiếp thu ý kiến của Chu Tầm mà lấy dầu đồng hồ lau động cơ bên trong, loa của cái đầu đĩa than kia bắt đầu phát ra tiếng nhạc cũ kỹ kéo dài, len qua khe hở của cửa gỗ mà chui vào phòng.
Chu Tầm nghe tiếng nhạc ngày càng gần, nhíu mày, vội vàng thu dọn bản đồ bỏ vào ngăn kéo, rồi tiện tay cầm một quyển sách bày ra trước mặt.
Lạch cạch —
Cửa mở.
“Thầy đang đọc sách sao?” Ryan đặt đài đĩa than ở đầu giường, khúc nhạc “Lee dance” kia lần thứ ba vang lên trong mùa hè này.
Chu Tầm xê dịch sách, con ngươi màu đen đảo đảo, cuối cùng giả vờ như thật mà gãi cằm nói: “Ừm, tôi đang nghĩ lần sau nên kể truyện gì cho Ed.”
Ánh mặt trời có hơi gắt, hun nhiệt độ phòng thành nóng rực.
Ryan kéo rèm, nhặt quần đùi vắt trên quạt xuống, ấn nút.
Quạt đung đưa đầu thổi vù vù, tấm rèm cũng đong đưa theo, một tia sáng mặt trời lọt vào cũng theo đó nhảy lên vách tường trắng tinh.
“Thầy thật sự đang đọc sách sao?” Ryan cầm lấy quyển “Sơn Hải Kinh” dày cộp kia, mặc dù anh không biết tiếng Trung nhưng có thể căn cứ vào tranh minh hoạ để đoán ra Chu Tầm đã kể đến đâu rồi.
Có đôi khi những mờ ám của Chu Tầm cũng giống như đầu gối và cổ tay để trần sáng bóng dưới ánh mặt trời của anh, đã sớm bị nhìn thấu từ lâu.
“Câu truyện này đã kể từ lâu” Sau đó Ryan lật sách, lật đến quá nửa, cuối cùng dừng lại khi sách chỉ còn hơn mười trang, “Thầy đã kể đến đây rồi, cho nên tôi mới hỏi thầy thật sự đang đọc sách sao?”
Giọng điệu của Ryan như đang dạy bảo một đứa trẻ, hay là dùng góc nhìn của cha mẹ để phê bình vị thầy giáo không chịu nói thật này.
Chu Tầm không nghe, ánh mắt anh dừng lại ở hơn mười trang giấy mỏng kia, suy nghĩ: Mình đã ở đây lâu lắm rồi sao? Cả quyển sách cũng sắp kể xong rồi.
Theo bản năng, anh nhìn ra cửa sổ, muốn nhìn xem gió thu có nhuộm vàng lá cây bạch quả không, ngẩng đầu thấy rèm cửa sổ trắng xoá ánh vào đôi mắt, cách lớp vải mỏng có thể thấy được ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
May mà giờ vẫn là mùa hè.
“Tôi đang ôn tập” CHu Tầm nói xong bản thân cũng thấy buồn cười “Sách sắp kể hết rồi, tôi định kể lại vài chuyện đã kể rồi.”
“Thầy đã sắp thuộc lòng rồi, không cần ôn tập.” Ryan nhón lấy quả nho cuối cùng trên bàn, kẹp giữa hai hàm răng, Chu Tầm muốn bảo vệ đồ ăn, tự mình xông lên vẫn chậm hơn,
Đầu đĩa than đang phát nhạc, phát xong đầu hạ phát đến cuối hạ.
Chu Tầm nương theo tiết tấu dẫm lên mu bàn chân Ryan, vờ như vô tình mà chà cho nó đỏ bừng rồi đứng dậy cắn lấy nửa quả nho trong miệng Ryan.
“Mỗi người một nửa” Chu Tầm nói.
Chóp mũi chạm chóp mũi, hai làn hơi giao hoà quấn quít lấy nhau, không nồng nhiệt như thời trai trẻ mà là kiểu mờ ám bất cứ khi nào cũng có thể dâng trào lại cố gắng kìm nén, đến nỗi thành bệnh, giấu dưới lớp rèm cửa, hoà vào trong biển rộng.
Tay Ryan di chuyển đến bên hông Chu Tầm, mặc anh dẫm lên mu bàn chân mình, hướng dẫn anh thong thả bước đi theo tiết tấu.
Họ đang khiêu vũ.
Phút chốc, Ryan bỗng hiểu rõ tất cả ham muốn của mình: uống sạch cả thùng bia, nhảy xuống biển tắm một phát, khiêu vũ với Chu Tầm.
Việc này nhìn qua rất buồn cười, kỹ thuật nhảy cùng tay cùng chân chẳng dính gì đến tao nhã, nhưng mà họ không phải đang thi đấu, chỉ là tạm thời thuận theo bản năng thân thể, đơn giản là muốn khiêu vũ mà thôi.
Không ai quy định khiêu vũ nhất định phải là xoay tròn nhảy múa, tựa như không ai quy định người thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp ở bên nhau mới là tốt đẹp.
Ryan cảm thấy nếp nhăn do cười nhiều mà thành của Chu Tầm thật thân thiết, giống như Chu Tầm thích cảm giác năm tháng lắng đọng trên người Ryan, giống như chăn bông, là chăn bông qua tiết trời mưa dầm mà không phơi nắng.
Khúc nhạc “Lee dance” này rất ngắn, chỉ có hai phút ba mươi mốt giây, piano đánh xuống nốt nhạc cuối cùng, Ryan vẫn đang trong dư âm hỏi: “Chuyện kể hết rồi thầy có muốn đi không? Hay là khi mùa thu đến thầy có đi không?”
Giọng điệu khi hỏi của Ryan rất êm ái, mang theo tiếng địa phương đặc sệt, âm đuôi kẹt lại trong kẽ răng, vừa mong đợi Chu Tầm trả lời, vừa sợ hãi Chu Tầm mở lời.
Đến lúc này anh mới nhận ra, sự nồng nhiệt của tuổi trẻ mà anh luôn hướng về không phải là việc chạy nhảy vận động mạnh, mà là sự rung động ở sâu thẳm trong tim, rung động, chờ mong và sợ hãi.
Giống như đôi vợ chồng già người phương Đông trước kia, ông lão luôn sợ mình sẽ ra đi trước bà lão.
Họ đã rất già rồi, năm tháng khắc lên gương mặt họ những nếp nhăn sâu hoắm, nhưng tình cảm của họ vẫn còn như khi tuổi trẻ.
Chỉ là ở trong năm tháng dài lâu, rung động ban đầu dần hoá thành sợ hãi.
Ryan không ngờ nỗi sợ của anh lại đến nhanh như vậy.
Anh hẳn là nên đi đến Xích Đạo, vì chỗ đó chỉ có mùa hè.
Anh đổ nguyên nhân của nỗi sợ cho mùa hè quá ngắn ở trấn Pero – Anh luyến tiếc Chu Tầm đến rồi đi, như mối tình đầu của anh, tiếc rằng gặp người yêu quá muộn nên chỉ đành trách thời tiết không tốt, trách nửa đường kẹt xe.
Sắc trời dần dần tối sầm, trước khi bão đến luôn là sự bình yên nặng nề.
Chu Tầm không biết nên trả lời thế nào, chỉ cắn mút đôi môi đối phương.
Anh trút tất cả lời muốn nói vào động tác vừa quen vừa vụng, về phần đối phương muốn lý giải thế nào thì tuỳ.
Ryan giữ lấy đầu Chu Tầm, cố chấp hỏi: “Thầy phải trở về sao?”
Không ai đáp lời Ryan.
Hàng mi đen dày của Chu Tầm run rẩy, quạt cho đám lửa trong ngực hai người càng mãnh liệt.
“Thầy phải trở về sao?” Ryan lại hỏi, “Bản đồ của thầy đâu?”
“Thầy phải trở về sao?”
Chu Tầm đột nhiên bật cười: “Vì sao anh không đi câu cá cùng ông già ở phía đông trấn nhỉ?”
“Gì cơ?” Ryan ngây người mấy giây, rồi bỗng nghiêng đầu nhìn.
Bên ngoài trời đã mưa rồi, mưa nặng hạt táp lên cửa sổ sát đất, bộp bộp, gió mạnh cuốn mưa rào, nước xối đầy rèm cửa thành vết ướt lớn.
“…Vì trời mưa rồi” Ryan thật thà đáp “Ông già kia có khi đã về nhà rồi, hoặc là bị quý bà Sia mắng cho không dám ló mặt ra đường.”
Chu Tầm cười càng lớn.
Bộ dạng của Ryan như học sinh đột ngột bị thầy giáo gọi trả bài, mù mờ, nóng nảy, hoảng sợ.
Gió xua tan hơi nóng trong phòng, nhưng sàn nhà còn lưu lại dấu vết sau khi bốc hơi, nóng đến nỗi Ryan suýt đứng không vững.
Chu Tầm dùng chân tắt quạt, cả thế giới dường như chỉ còn tiếng mưa rơi.
Mưa to qua đi, cỏ bị phơi nắng trong vườn sẽ lại sinh sôi nảy nở.
Nhưng hiện tại đang có thứ đã bắt đầu mọc lên từ mặt đất, thấm ướt vải vóc sẫm màu, không phải vì mưa mà là khát vọng nguyên thuỷ của thân thể đến từ sự sản sinh Dopamine…
Ai cũng không nói, lẳng lặng lắng nghe.
Không có tiếng bước chân của trẻ con, Ed chắc còn đang ăn bánh ngọt ở nhà hàng xóm.
Mưa rơi dồn dập không ngừng thúc giục.
Lần trước là trước khi hết dưỡng khí, lần này phải là trước khi mưa tạnh…
Chu Tầm nhẹ giọng nói: “…Nhanh lên.”.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
72 chương
8 chương
26 chương
20 chương
93 chương
24 chương