Đại học An Ninh nghỉ trễ hơn đại học B gần mười ngày, lúc Thiệu Khải mua được vé xe thu thập hành lý xong hết, gọi điện tạm biệt Diệp Xuyên mới biết được cậu đã dọn đến hoa viên Gia Đức. Thiệu Khải biết chuyện Diệp Xuyên có bạn trai đã lâu rồi, nhưng mãi mà không có cơ hội gặp mặt. Đi đường vòng hỏi thăm Tiếu Nam vế thái độ làm người của Hắc Lục, bất quá, nghe Tiếu Nam khen lão đại nhà mình lên đến chín từng mây, ngược lại Thiệu Khải cảm thấy không yên lòng. Dù sao Diệp Xuyên cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, không gia thế, chưa có nghề nghiệp, nếu gặp phải kẻ có tiền lòng dạ khó lường, thì sợ là nhóc choai choai không đủ tâm cơ để đấu với người ta. Bởi vì Hắc Lục không để cho Diệp Xuyên sau khi tan tầm nơi nơi chạy loạn, cho nên mời khách ngày đó, Thiệu Khải được Tiếu Nam lái xe tới đón. Vì trưa ngày hôm sau Thiệu Khải mới lên xe lửa, cho nên khi ra khỏi trường liền trực tiếp đem hành lý theo. Diệp Xuyên nói hắn ngủ lại hoa viên Gia Đức một đêm, nơi này gần nhà ga, cũng tiện để đưa hắn đi. Bốn người đàn ông ăn cơm tại nhà, tiện nhất chính là ăn lẩu. Chủ yếu do vừa ăn vừa uống rượu cũng phải đến nửa đêm, ăn lẩu chẳng những thuận tiện, còn giảm được chuyện bưng bê đồ ăn rồi hâm lại rất phiền toái. Lúc Thiệu Khải và Tiếu Nam vào cửa, trên bàn cơm đã đặt nồi lẩu, Diệp Xuyên và Hắc Lục đang ở phòng bếp bận rộn rửa rau thái thịt, mỗi người mang một cái tạp dề còn mới, giống như là trang phục tình nhân. Khi nhìn thấy hai cái tạp dề kia, Thiệu Khải thực muốn cười, nhưng nhìn kĩ, lại cảm thấy hai người mang tạp dề giống nhau ở phòng bếp bận rộn thật đúng là. Có không khí sinh hoạt gia đình. Thiệu Khải nhớ chú hai của mình từng nói, một người đàn ông cam tâm tình nguyện vì một người khác vào bếp, người này nhất định đang có ý niệm cùng nhau chung sống. Tuy rằng Diệp Xuyên còn nhỏ, nhưng những gì mà cậu trải qua so với đại đa số bạn cùng lứa đều phức tạp hơn rất nhiều. Người của Diệp gia đối xử với cậu tuy không tồi, nhưng mà Thiệu Khải biết, cái kiểu không tồi này cũng không đủ bù đắp hoàn toàn những thiếu thốn tình cảm ấm áp của gia đình. Nội tâm Diệp Xuyên cô độc và khát vọng đối với gia đình vẫn giấu thật sâu nơi đáy lòng. Có một người như vậy nguyện ý cùng cậu lo toan củi gạo mắm muối, đối với Diệp Xuyên mà nói là chuyện vô cùng may mắn. “Tới rồi hả?” Diệp Xuyên bưng chén đĩa đi ra, cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ, “Bia? Hay là rượu đế?” “Rượu trắng.” Tiếu Nam vội vàng nói: “ Trong nhà lão đại cất giấu hai bình rượu trắng Ngưu Lan Sơn năm mươi hai độ, thật đó, tôi trông thấy mà thèm từ lâu rồi. Hôm nay nhờ có hai người mà đã cơn thèm rồi.” “Thực là không có tiền đồ.” Diệp Xuyên vô cùng khinh bỉ liếc hắn một cái. Tiếu Nam xoa xoa tay, cười với vẻ mặt đáng khinh. “Tớ uống bia.” Thiệu Khải nhìn trái phải, “Toilet ở đâu, tớ rửa tay rồi sẽ giúp cậu dọn bàn.” “Không còn gì phải giúp cả, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.” Hắc Lục bưng chén đĩa đi ra, trước đặt lên bàn cơm, sau đó xoay qua bắt tay Thiệu Khải, “Hoan nghênh tới chơi, Thiệu Khải. Nghe Xuyên Nhi nhắc tới cậu mãi, cũng không phải người ngoài, cứ tự nhiên nhé.” “Hắc ca.” Thiệu Khải trên dưới đánh giá vị Hắc lão đại nổi tiếng đã lâu đứng trước mắt này, cảm thấy hắn vừa không anh minh thần võ giống như Tiếu Nam miêu tả, cũng chẳng thuần lương vô hại như Diệp Xuyên nói. Đây là một người đàn ông lịch duyệt có thủ đoạn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần hắn không dùng tâm cơ thủ đoạn ở trên người Diệp Xuyên, ngược lại Thiệu Khải cảm thấy người như vậy phối hợp với Diệp Xuyên mới thích hợp. Đối với Diệp Xuyên Thiệu Khải luôn không thể yên tâm tuyệt đối, vẫn cảm thấy cậu có chút hay cậy mạnh, hơi ngốc. Tiểu bạch mà đi cùng tiểu bạch, sự kết hợp này thực sự chỉ khiến người ta thêm sầu. Ấn tượng đầu tiên trong mắt Thiệu Khải đối với Hắc Lục có thể nói là nửa tốt nửa xấu. So với Diệp Xuyên, Hắc Lục trông thành thục hơn nhiều, điều này tốt ở chỗ là ổn trọng đáng tin, gặp phải chuyện gì đã có sẵn người tư vấn góp ý. Chỗ không tốt là, vị lão đại này tính ra thì vượt trội hơn Diệp Tiểu Xuyên không phải chỉ một hai điểm, nếu hai vị tình cảm thật sự xảy ra chuyện gì xấu, cho dù có là hai Diệp Tiểu Xuyên đi chăng nữa cũng đấu không lại người ta. Các loại ý niệm trong đầu Thiệu Khải đổi tới đổi lui, không biết như thế nào lại nghĩ tới bối cảnh gia đình phức tạp của Hắc Lục. Thiệu Khải nghĩ, không có cha mẹ nhảy ra chia rẽ uyên ương, đối với Diệp Xuyên mà nói cũng coi như là ưu thế đi. Bên này hắn miên man bất định, bên kia Diệp Tiểu Xuyên đồng học cũng nghĩ đến vấn đề tương tự. Thừa dịp Hắc Lục đi vào thư phòng nhận điện thoại, Diệp Xuyên hạ thấp thanh âm hỏi Thiệu Khải, “Hắc Nhất Bằng thì sao?” “Hắn đương nhiên cũng nghỉ.” Thiệu Khải trả lời xong rồi mới lấy lại tinh thần, “Ý cậu hỏi là chuyện ngày đó đánh nhau ấy hả?” Diệp Xuyên trộm liếc mắt cửa thư phòng khép hờ, lặng lẽ gật đầu. “Tớ thấy có lẽ không để lại hậu quả gì.” Thiệu Khải nhức đầu, “Người kia vốn không hòa đồng, với ai cũng không xa không gần. Chẳng có ai nhìn ra cái gì không bình thường.” Diệp Xuyên chưa từ bỏ ý định, “Hắn không tỏ vẻ gì sao?” Thiệu Khải cố gắng nhớ lại, “Hai ngày sau khi đánh nhau xong mặt mày vẫn còn nhăn nhó, giờ thì tốt hơn rồi.” Tiếu Nam có chút mạc danh kỳ diệu nhìn hai người bọn họ, “Hai người sao lại quen biết Hắc Nhất Bằng?” Diệp Xuyên chỉ chỉ Thiệu Khải, “Cùng phòng với hắn.” Tiếu Nam lộ ra biểu tình thế giới thực là nhỏ, quay đầu hỏi Diệp Xuyên, “Cậu có biết quan hệ của hắn cùng lão đại?” Diệp Xuyên gật gật đầu, “Hắc ca có nói qua.” Tiếu Nam hạ thấp thanh âm mắng:“Một thằng oắt con không có lương tâm. Nếu không phải là em trai của lão đại, tôi thật muốn đánh gãy răng hắn.” “Xem ra muốn đánh hắn không chỉ có một mình tôi.” Diệp Xuyên nâng ly, “Nào, cạn ly.” Tiếu Nam cười nói: “Cậu cũng đừng hại tôi. Chuyện này tôi đã cân nhắc trong lòng thật lâu rồi, rất muốn đánh, nhưng phỏng chừng người bị đánh kế tiếp chắc là tôi rồi. Lão đại rất quan tâm tới tiểu bạch này.” Diệp Xuyên chán nản nhún vai, “Tôi cùng với thằng nhóc này đã đánh một trận.” Tiếu Nam vẻ mặt khoa trương, “Lão đại biết không?” Diệp Xuyên gật gật đầu, “Anh xem Hắc Nhất Bằng một chút phản ứng cũng không có, hại tôi hôm ấy bị Hắc ca quở trách. Đúng là toi công mà.” “Cũng không thể nói là hoàn toàn không có phản ứng.” Thiệu Khải nhức đầu, “Từ lúc đánh nhau với cậu đến giờ ít nhất cũng hơn một tháng, hắn vẫn chưa về nhà. Có tính không?” Diệp Xuyên và Tiếu Nam liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời đáp: “Tính!” “Ai không về nhà?” Hắc Lục nói chuyện điện thoại xong đi ra thì nghe được hai câu đối thoại không đầu không đuôi như vậy, suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ, “Nhất Bằng?” Thiệu Khải chỉ nghe Diệp Xuyên nói Hắc Lục và Hắc Nhất Bằng là hai anh em, nhưng nội tình ân oán của anh em bọn họ thì Diệp Xuyên chưa nói đến, hắn cũng không biết. Nhìn Diệp Xuyên và Tiếu Nam sắc mặt đều có chút cổ quái, Thiệu Khải bất giác cũng có vẻ khẩn trương theo, “Phải, là Nhất Bằng.” Hắc Lục hơi nhíu mày, “Nó không về nhà sao? Nghỉ cũng không về hả?” Thiệu Khải hơi hơi xấu hổ, “Hai ngày trước tôi nghe thấy cậu ấy cùng Lý Vĩnh Phong nói chuyện phiếm, lúc ấy Nhất Bằng nói kì nghỉ muốn đi du lịch.” Hắc Lục lại hỏi, “Đi du lịch ở đâu? Với người trong nhà sao?” “Hình như là cùng bạn thời trung học.” Thiệu Khải lắc đầu, “Dù sao cũng không phải cùng đi với người nhà.” Hắc Lục gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Xuyên ngồi bên cạnh đang trao đổi ánh mắt cùng Tiếu Nam, trên mặt bất giác lộ ra nét tươi cười, “Được rồi, hai người lén lút như vậy làm gì? Nói như thế nào cũng là em trai của tôi, có hỏi một câu cũng là bình thường thôi mà.” Tiếu Nam vội vàng nói: “Bình thường, bình thường mà. Không bình thường là người nào kia kìa.” Diệp Xuyên ở phía dưới bàn đạp hắn một cước, Tiếu Nam rụt cổ lại, không dám hé răng. Hắc Lục cười cười, “Không nói chuyện này nữa. Uống rượu, uống rượu đi.” Diệp Xuyên vội vàng đứng lên rót rượu cho mọi người, đề tài này cứ như vậy bỏ qua, nhưng mà chuyện của Hắc Nhất Bằng, Diệp Xuyên cũng không tự chủ được cứ phải để mắt tới. Thiệu Khải nói Hắc Nhất Bằng từ sau khi đánh nhau đã không về nhà, tám chín phần đây là phản ứng sau khi hắn biết rõ sự việc. Bắt đầu hoài nghi cách giáo dục của cha mẹ? Hay là hoài nghi thái độ đối xử của mình với Hắc Dực? Diệp Xuyên cười lạnh, tốt xấu gì cũng là người trưởng thành rồi, sẽ không phải là một chút dũng khí chấp nhận sự thật cũng không có chứ? Ngày cuối năm, Diệp Thời Tranh gọi điện thoại cho Diệp Xuyên, nói vợ chồng Diệp Ninh Đức đã theo đoàn du lịch đi Maldives, cho nên Tết âm lịch không cần về nhà, cứ ở đó là được rồi. Diệp Xuyên ỉu xìu hỏi, “Vậy anh ăn Tết ở đâu?” “Em lo làm gì?” Diệp Thời Tranh móc cậu một câu rồi mới đáp lại: “ Có lẽ anh ở nhà Trần Viện. Cũng không về nhà.” Diệp Xuyên muốn hỏi thăm Diệp Thời Phi một chút, nhưng mà nghĩ lại, cho dù anh ấy trở về chắc cũng cùng Lý Hành Tung ở chung cho thỏa nỗi nhớ mong. “Anh gởi cho em cái thẻ tín dụng.” Diệp Thời Tranh nói thêm: “Đi ra ngoài chơi hay ăn Tết cùng lão Hắc, tự em quyết định đi. Có việc thì gọi điện thoại cho anh.” Diệp Xuyên cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy không biết làm gì. Mới trước đây là cùng bà nội đón Tết, sau này là cùng người của Diệp gia, sớm đã hình thành thói quen, giờ toàn bộ thay đổi, cậu thật là có chút không thích ứng được. Mở danh bạ trong di động cân nhắc nửa ngày, một ý niệm chợt lóe trong đầu. “Alo, Tiếu Nam, Tiếu Nam.” Điện thoại vừa kết nối Diệp Xuyên liền ồn ào, “Ngày nghỉ này Hắc Nhất Bằng đi chỗ nào anh có điều tra ra không?” Tiếu Nam hoảng sợ, “Sao cậu biết tôi điều tra chuyện này?” “Nói thừa.” Diệp Xuyên đề cập thẳng vào chủ đề, “Rốt cuộc có tra không?” “Có.” Tiếu Nam hạ thấp giọng cùng cậu mật báo, “Bọn họ tổng cộng có tám người, mướn hai phòng trong khách sạn suối nước nóng Ngũ Cô Nương ở núi Jiajiale, bốn người một phòng.” “Thật là giỏi quá.” Diệp Xuyên khích lệ hắn, “Vậy thì, anh cũng thuận tiện đặt cho tôi một phòng đôi đi.” Tiếu Nam do dự, “Cậu đừng hãm hại tôi, Hắc ca nói hiện tại cậu không thể đi lung tung. Sợ không an toàn.” Chuyện này Diệp Xuyên thật có nghĩ tới, “Ở B thị không an toàn mới phải đi ra ngoài trốn a. Nói gì thì chỉ đi có vài ngày, Hắc ca cũng đi theo mà, hẳn là không có việc gì đâu.” Tiếu Nam bị cậu lằng nhằng không có biện pháp, đành phải đáp ứng. Bất quá, hắn rốt cuộc là trợ lý của Hắc Lục, chuyện này cho dù muốn làm cũng phải được sự đồng ý của Hắc Lục. Tiếu Nam cúp điện thoại xong chạy tới văn phòng Hắc Lục, đem chuyện này kể tường tận coi như thông báo cho hắn biết. Hắc Lục ngồi sau bàn làm việc rộng thênh thang, mặt trầm ngâm không lên tiếng. Hắn biết Diệp Xuyên làm như vậy là có dụng ý, cũng xác định thật sự là không bỏ được người thân này. Nhưng mà nhớ lại tình huống gặp mặt một lần trước kia, bất luận là đối với hắn hay Hắc Nhất Bằng mà nói, ấn tượng đều khắc sâu quá mức. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ khi Hắc Nhất Bằng nhìn thấy mình, biểu tình kia vừa ủy khuất lại vừa phẫn nộ. Trong lòng Hắc Lục hiểu rõ, cái gọi là nỗi hận đến từ sự quan tâm. Tên nhóc kia trong lòng không hẳn là không có mình. Chẳng qua sự thật quá phũ phàng, làm nó không thể chấp nhận thôi. Theo ý của mình, hắn thật sự không muốn làm cho tên nhóc kia phải kích động. Cục diện nước sông không phạm nước giếng như hiện tại đã khó mà có được, thật sự không cần làm cho thủy hỏa bất dung. Nhưng, tận sâu nơi đáy lòng, quả thực vẫn còn cất dấu một kỳ vọng nào đó. Mong một ngày kia sẽ xuất hiện cơ hội không thể tưởng tượng được, hàn gắn vết nứt giữa hai người, có thể vứt bỏ mọi trở ngại trước kia, hồi phục lại trạng thái ở chung hòa thuận. Diệp Xuyên, em ấy nhất định là hiểu rõ khát vọng nhỏ nhoi trong lòng mình đi. Hắc Lục gật đầu, “Vậy cứ làm như Xuyên Nhi nói đi.” Tiếu Nam cũng gật gật đầu. Hắc Lục nói thêm: “Đặt thêm một phòng, gọi điện thoại cho Lâm tử, để hắn chuẩn bị trước.” Tiếu Nam lại hỏi: “Đặt cùng ngày với em trai Hắc hả?” “Hai ngày sau đi.” Hắc Lục do dự một chút, nhẹ nhàng thở dài, “Dù sao cũng phải để cho nó. Thoải mái trước.” Để nó thả lỏng bản thân, rồi hẳng đối mặt với phiền toái đang tồn tại là mình, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. Sau khi Tiếu Nam ra ngoài, Hắc Lục bỗng nhiên không còn tâm trí mà làm việc. Hắn dựa vào ghế xoay nhìn ra bầu trời mờ mịt bên ngoài cửa sổ, bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Bộ dáng Hắc Nhất Bằng vịn mép giường tập tễnh học đi, miệng bập bẹ hai chữ anh trai, nhớ lại bộ dáng khoe khoang thổi phồng với người ta anh trai của mình rất lợi hại. Cái loại cảm giác được toàn tâm ỷ lại này vẫn khắc sâu trong lòng hắn. Khi cha mẹ của hắn đều hờ hững không quan tâm, hắn cho rằng thân nhân của mình, cũng chỉ có người em trai này. Hắc Lục bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, vốn cũng muốn níu kéo mối ràng buộc này, ngại gì mà không nếm thử một lần nữa? Hắc Lục cầm lấy di động nhắn tin cho Diệp Xuyên: Duyệt. Sau một lát, Diệp Xuyên trả lời: Ngoan!