“Trấn điếm chi bảo?” Diệp Xuyên liếc mắt nhìn Hắc Lục, thấy nét mặt của hắn có vẻ cũng không hiểu gì, bèn quay đầu hỏi nhị lão bản, “Ngoại trừ tạo hình. Còn chỗ nào đặc biệt?” Nhị lão bản bắt đầu lên mặt giới thiệu, “Hai cái ly này là do một danh gia thiết kế. Cậu nhìn đi, tuy là một cặp, nhưng vẫn có thể độc lập, lại không thể tách rời.” Hắn nhìn đôi mắt đang mở to của Diệp Xuyên, ra vẻ thần bí: “Cách pha chế rượu của loại ly này rất đặc biệt, tên cũng độc đáo không kém. Ừm, kỳ thật nghe rất sến, là Trọn Đời. Nói cách khác, chỉ có những đôi đã xác định tương lai sẽ sống đời với nhau mới có thể chọn cặp ly này.” Trong lòng Diệp Xuyên khẽ xao động. Nhị lão bản dang tay ra vẻ bất đắc dĩ, “Này, hai người cũng thấy đó, đa số người đến nơi này chỉ vì muốn tìm lạc thú, cho dù có vừa mắt, cũng không mấy ai dễ dàng đồng ý. Cho nên từ lúc xuất hiện cặp ly này cho đến bây giờ, đã vài năm qua, cũng chỉ mới được chọn hai lần.” Diệp Xuyên hiếu kì hỏi: “Là những người nào?” “Lần đầu tiên là khi cặp ly vừa được đưa tới không lâu, một đôi nam nữ trẻ tuổi mở party giã từ độc thân ở đây, hai người coi như là cùng nhau cả đời.” Nhị lão bản cố gắng nhớ lại kể cho Diệp Xuyên nghe, “Lần thứ hai là khoảng ba năm trước, tôi nhớ, hình như lúc ấy vừa qua năm mới. Đó là hai người đàn ông, họ đang định xuất ngoại kết hôn, cho nên mới chọn.” Diệp Xuyên hỏi, “Tôi có thể xem một chút không?” Nhị lão bản bỡn cợt hỏi lại, “Chỉ xem thôi sao?” Diệp Xuyên quay đầu nhìn Hắc Lục, thấy vẻ mặt hắn không có biểu cảm gì chỉ nhẹ nhàng nhún vai, nhất thời cảm thấy phấn chấn, “Chọn!” Ngược lại nhị lão bản có vẻ sửng sốt, không quá chắc chắn nhìn cậu, lại ngó qua Hắc Lục, “Chọn thật chứ?” Hai người như có tâm linh, cùng gật đầu. Rốt cục nhị lão bản cũng trở nên đứng đắn, “Đầu tiên hai người hôn nhau để chứng minh thân phận tình nhân.” Diệp Xuyên thầm nghĩ chuyện này quá đơn giản, nắm cổ áo Hắc Lục kéo qua hôn lên môi, xong quay đầu nhìn nhị lão bản, vẻ mặt của hắn lại mang thần sắc chọc tức, “Anh bạn nhỏ đẹp trai, nụ hôn của cậu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rất nhiều.” Diệp Xuyên thấy ánh đèn ở sân khấu bên kia đã mờ tối, một đôi nam nữ quần áo hở hang khoe thân hình đã bước lên sân khấu, đám khách xung quanh bị tiếng động hấp dẫn, tập trung ánh mắt về phía đó. Bất quá Diệp Xuyên cũng không quá để ý. Muốn nhìn thì cứ việc, nơi chốn xa hoa trụy lạc này, cho dù thật tình hay giả ý, mỗi ngày đều có những tiết mục khác nhau luân phiên trình diễn, chuyện này có gì là mới mẻ với mọi người đâu? “Lại gần đây, Hắc ca.” Diệp Xuyên cười níu cổ Hắc Lục thấp xuống, “Hôn một cái nào.” Hắc Lục mỉm cười, vươn tay ôm cậu vào trong lòng, cúi xuống hôn lên môi. Diệp Xuyên lúc đầu còn cân nhắc nên hôn trong bao lâu mới đủ tiêu chuẩn, nhưng khi môi Hắc Lục áp vào, thì cậu không kịp nghĩ gì nữa. Nhị lão bản nói cái tên “Trọn Đời” này nghe thực sến, có lẽ người khác cũng nghĩ vậy, vì thế nhìn nó được trưng bày trong tủ rượu thì xem như một trò đùa, có thể trong mắt người khác bọn họ cũng biến thành câu chuyện tiếu lâm. Nhưng không có ai biết, hai chữ đơn giản kia ẩn chứa ý nghĩa mà ở kiếp trước Diệp Xuyên thật mong đợi nhưng lại không có được. Nếu Ông Trời thật sự ban cho bọn họ trọn đời bên nhau, cho dù không có hôn nhân, hai người cũng có thể nắm chắc trong tay, biến mối quan hệ mong manh thuở ban đầu cho đến khi tình cảm nồng nàn trải qua vô số thử thách, từ lúc mềm yếu như bông cuối cùng lột xác thành một khối kim cương vĩnh cửu. Đến khi cảm thấy khó thở hai người mới tách ra, nhị lão bản đã đứng lên ghế rất cẩn thận lấy cặp ly thiết kế đặc biệt kia từ tầng cao nhất của tủ rượu xuống. Những người thường xuyên đến đây đối với cái gọi là trấn điếm chi bảo cũng có nghe qua ít nhiều, nhưng tận mắt chứng kiến thì không có mấy người. Giờ phút này bí mật được xem trọng xuất hiện trên giang hồ, không ít quan khách vây lại đây chờ xem náo nhiệt. Nhị lão bản lấy từ phía dưới quầy rượu ra hai cái bình màu trắng, xăn tay áo lên bắt đầu pha chế rượu. Diệp Xuyên ngồi dựa vào trong lòng Hắc Lục, nhìn hắn bỏ những nguyên liệu giống nhau vào trong hai cái bình: Vodka, rượu vang màu xanh lam, cùng với một số thứ gì đó mà cậu không biết. Nguyên liệu phối hợp trong hai cái bình cũng không hoàn toàn giống nhau, động tác của nhị lão bản lại rất nhanh, Diệp Xuyên có cảm giác hoa cả mắt. Cậu bèn hướng sự chú` ý vào cặp ly kỳ lạ đặt trên bàn, phía dưới lót một miếng vải nhung màu vàng, trong suốt, lặng lẽ, trong lòng có hơi mong chờ. Một lát sau, nhị lão bản cầm hai cái bình đồng thời rót ra, hai dòng rượu chậm rãi quyện vào với nhau ở trong ly. Lúc đầu chỉ nhìn thấy một màu trong suốt, nhưng chỉ chốc lát sau, một trong hai cái ly chậm rãi hiện lên màu xanh biển nhạt, mà cái kia lại là màu lục nhạt. Quấn quýt vào nhau thành những màu sắc tinh tế, tựa như hai dòng hải lưu, trải qua vạn dặm bôn ba, rốt cục hợp lại cùng một chỗ. Tất cả mọi người chợt như vừa thức tỉnh, thấy trước mắt sáng ngời. Vẻ mặt nhị lão bản dương dương tự đắc tay dang ra, làm điệu bộ xin mời, “Cần nhắc nhở một điều: Hai ly rượu này, kỳ thật mới chỉ là bán thành phẩm. Còn một nửa, nằm trong ly của đối phương.” Diệp Xuyên vẫn nhìn đăm đăm ly rượu màu sắc xinh đẹp, giờ phút này nghe hắn nói, không khỏi mỉm cười, “Tôi đã hiểu được ý của anh.” Diệp Xuyên rất cẩn thận cầm hai cái ly lên, tách chúng ra, đưa một ly cho Hắc Lục, nhìn hắn nhấp một ngụm, lúc này mới cầm ly của mình đưa lên miệng, hớp một ngụm rồi nhoài người qua hôn Hắc Lục. Thời điểm môi răng chạm vào nhau, Diệp Xuyên tinh tường cảm nhận được một luồng nhiệt khí chợt bộc phát. Hương vị trong khoang miệng nhất thời trở nên tràn đầy, vị chua ngọt xen lẫn vào nhau, còn kèm theo một chút như có như không mùi hương tinh khiết cùng cay đắng. Giống như là. Hương vị tình yêu. Nhìn hai người cứ uống từng ngụm rượu rồi lại hôn môi, cả nam lẫn nữ ở xung quanh bắt đầu ồn ào, tiếng huýt sáo, rồi tiếng thét chói tai, quả thực đem sân khấu biểu diễn bên kia ném vào quá khứ. Có lẽ trong rượu có pha Vodka, Diệp Xuyên cảm thấy thân thể của mình bắt đầu nóng lên. Cậu chôn mặt ở trước ngực Hắc Lục dụi dụi, bằng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, “Hắc ca, chúng ta về nhà đi.” Bàn tay Hắc Lục vòng ra sau lưng, vỗ nhè nhẹ lên gáy, “Chờ thêm một chút nữa.” Diệp Xuyên khó hiểu, “Chờ làm gì?” Hắc Lục ghé vào tai cậu thì thầm: “Chờ anh hai của em lấy lại tinh thần, sau đó đi lại đây tỏ vẻ phẫn nộ hay chúc phúc gì gì đó.” Nhất thời Diệp Xuyên có cảm giác như bị sét đánh, “Anh ấy. Đến đây lúc nào?” Hắc Lục cười nói: “Lúc Nhị lão bản vừa mới bắt đầu pha chế rượu ấy.” Cảm giác trong lòng Diệp Xuyên bỗng trở nên phức tạp. Khi vừa mới đi vào Kim Toản cậu còn suy nghĩ không biết có thể gặp mặt Lý Hành Tung ở đây hay không, nhưng mãi nhìn cách pha chế rượu, cậu quên tuốt luốt. Nói như vậy, hôm nay tới đây là vì muốn cho Diệp Thời Phi thấy? Tuy rằng chuyện nàyđúng là do mình đề nghị, nhưng mà. Trong lòng Diệp Xuyên đột nhiên có hơi không thoải mái. Hắc Lục dường như đoán được tâm trạng của cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi dẫn em tới đây chỉ là theo chân bọn họ nghĩ có thể gặp gỡ bất ngờ, còn mấy chuyện khác, không liên quan gì tới bọn họ. Xuyên Nhi, dù hai người họ có ở đây hay không, cũng không liên quan đến việc chúng ta uống rượu. Em đừng suy nghĩ miên man.” Diệp Xuyên dạ một tiếng, vui vẻ trở lại. Hắc Lục nói thêm: “Này, đang tới đấy.” Ngay lập tức Diệp Xuyên cảm thấy hốt hoảng, đột nhiên khẩn trương h lên, “Đâu nào?” Hắc Lục nói: “Em quay lại xem.” Diệp Xuyên ghé lên vai Hắc Lục lén nhìn về phía sau, một giây tiếp theo ánh mắt mở to, cảm giác như lông tóc đang dựng đứng lên. Hắc Lục kinh ngạc, “Sao vậy?” Diệp Xuyên muốn phát điên, “Rõ ràng anh nói là anh hai. .” Còn chưa dứt lời, thì thấy một người đàn ông rảo bước tiến đi ở phía sau, là Diệp Thời Phi. Thì ra hắn đang không ngừng lôi kéo Lý Hành Tung. Mà Lý Hành Tung hai mắt đỏ ngầu, có vẻ như đã ngà ngà say, ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Lục. Hình như không nhìn mình? Diệp Xuyên buồn bực, hắn tìm Hắc Lục làm gì? Trả thù ư? Diệp Xuyên lo lắng nhìn ra bốn phía, ly rượu Trọn Đời trong truyền thuyết hai người uống đã gần thấy đáy, những người khách cũng đã xem xong náo nhiệt, bắt đầu tốp năm tốp ba trở về chỗ ngồi, ở quầy rượu cơ hồ không có cái gì che chắn. Bất cứ ai đứng ở cửa quán bar liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nơi Hắc Lục và Diệp Xuyên đang ngồi. Hắc Lục phát hiện Diệp Xuyên khẩn trương, bàn tay để phía sau lưng cậu vỗ nhè nhẹ, “Không sao đâu.” Hai người vừa lôi vừa kéo đi đến, đương nhiên Diệp Thời Phi cũng không muốn dùng cách thức lôi kéo sự chú ý của mọi người như vậy, nét mặt có vẻ bất lực. Khi đối mặt với Diệp Xuyên, hai người đều cảm thấy xấu hổ không nói nên lời. “Tiểu Xuyên, em ra ngoài với anh một chút nhé.” Diệp Thời Phi buông tay áo Lý Hành Tung ra, nhìn Diệp Xuyên đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh xem náo nhiệt vẫy vẫy tay, “Anh có vài lời muốn nói với em.” Hắc Lục vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Đi đi, nơi này để tôi.” Diệp Xuyên dạ một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế cao, đi về phía Diệp Thời Phi. Khi lướt qua bên cạnh Lý Hành Tung, cổ tay bị nắm lấy rất chặt. Diệp Xuyên ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt có vẻ phức tạp của Lý Hành Tung. Nhất thời Diệp Xuyên hơi hoảng hốt. Thời gian lưu chuyển, trong kí ức vụn vỡ sự trùng hợp quỷ dị lại xuất hiện ngay tại đây, phảng phất như hai người cũng đứng đúng chỗ này, chỉ trong chớp mắt thế sự quay vần, cảnh còn người mất. Diệp Xuyên chợt thấy thê lương. Hóa ra, chuyện trong quá khứ, đã trở nên xa xôi như thế. “Tiểu Xuyên, ra ngoài đi.” Diệp Thời Phi đứng cách đó không xa nhìn cậu, thanh âm có chút run rẩy. Lông mi thật dài khẽ hạ xuống, toàn thân toát ra cảm giác âm thầm chịu đựng. Diệp Xuyên cất bước, nhưng lại không rời đi được. Bờ vai Diệp Thời Phi nhè nhẹ run lên. “Lý tiên sinh, mời qua bên này.” Hắc Lục không biết đi tới sau lưng Diệp Xuyên từ lúc nào, khoát tay lên vai Diệp Xuyên, nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình, “Xuyên Nhi đi xem anh của em có gì muốn nói, đừng quá xa, không thôi tôi lại tìm không được em.” Miệng thì nói với Diệp Xuyên, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Hành Tung phía đối diện. “Đi đi.” Hắc Lục nhẹ nhàng đẩy Diệp Xuyên, “Vừa lúc tôi và Lý tiên sinh cùng nhau uống vài ly.” Lý Hành Tung nhìn Hắc Lục không chớp mắt, một lát sau, bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Xuyên khẽ buông ra. Diệp Xuyên giống như chạy trốn bước thật nhanh về phía Diệp Thời Phi. Diệp Thời Phi lùi lại hai bước, rũ mi mắt, xoay người đi ra khỏi bar. So với sự ồn ào ầm ĩ của bar rượu, phòng nghỉ của Kim Toản yên tĩnh hơn rất nhiều. Hai anh em ngồi xuống cạnh cửa sổ, Diệp Thời Phi lấy ra gói thuốc đưa cho Diệp Xuyên, Diệp Xuyên rút một điếu, dùng bật lửa để trên bàn trà mồi thuốc cho cả hai. “Em và Hắc Dực bắt đầu từ lúc nào?” Diệp Thời Phi hạ mí mắt nhỏ giọng hỏi, “Được bao lâu rồi?” Diệp Xuyên lóng ngóng đáp: “Cũng được mấy tháng rồi.” Diệp Thời Phi quét mắt liếc cậu một cái, “Hiện tại hai người. .” Diệp Xuyên biết hắn muốn hỏi cái gì, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ tụi em sống cùng nhau.” Diệp Thời Phi lại im lặng, cúi đầu hút thuốc, dáng vẻ dường như có rất nhiều tâm sự. Diệp Xuyên nghĩ nếu anh ấy không nói gì, thì bắt buộc mình phải lên tiếng. Nhưng nói như thế nào mới khiến Diệp Thời Phi cảm thấy cậu không nhận ra được Lý Hành Tung đang dao động. Hành động nắm tay của Lý Hành Tung quả thực đã làm tổn thương anh ấy, nếu còn để cho Diệp Thời Phi cảm nhận được mọi người đều nhìn ra, anh ấy sẽ càng thêm khổ sở. “Anh hai.” Diệp Xuyên ngập ngừng: “Đối với Hắc ca anh có ý kiến gì sao?” Quả nhiên cậu hỏi như vậy làm Diệp Thời Phi nhất thời lúng túng vì không biết cậu có dụng ý gì. “Em thấy Lý ca có vẻ mất hứng.” Diệp Xuyên chỉ chỉ về phía bar rượu, biểu cảm trông rất thuần lương, “Kỳ thật hai người không cần quan tâm đến chuyện của em. Thật đó, hai anh cứ lo cho cuộc sống của mình là được rồi. Anh xem, em đã gần mười chín, cũng coi như người trưởng thành rồi, làm chuyện gì trong lòng đều cân nhắc kĩ càng.” “Người kia chính là như vậy. .” Diệp Thời Phi cười khổ, “Em cũng biết, quan hệ của anh và hắn mà, cũng khó tránh khỏi hắn xem em như là em trai của mình. Hắc tổng kia, thanh danh ở bên ngoài cũng không đáng tin cậy. Hành Tung sợ em bị lừa chịu thiệt. .” “Em biết.” Diệp Xuyên vội vàng nói: “Trước kia em cũng nghe không ít lời đồn đãi. Nhưng sau khi tiếp xúc mới biết được anh ấy là người. Rất tốt.” Diệp Thời Phi ấn điếu thuốc vào gạt tàn, xoa mặt có vẻ mệt mỏi, “Tiểu Xuyên, nói cho anh biết, em và hắn. Thực sự nghiêm túc sao?” “Dạ.” Diệp Xuyên trả lời như chém đinh chặt sắt, “Em cũng đã nói với anh cả. Qua một thời gian nữa, em còn định nói chuyện này với chú thím.” Tay Diệp Thời Phi sựng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. “Em thật sự muốn làm như vậy.” Dáng vẻ của Diệp Xuyên rất nghiêm túc, “Mọi người là gia đình của em, cho dù chú thím không chấp nhận, em cũng không muốn gạt cả nhà.” Diệp Thời Phi nhìn cậu, dường như định cười, nhưng cuối cùng cũng không thể. Hắn đưa tay qua nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Xuyên, thở ra thật dài, “Vậy mà anh không nhận ra, em đã trưởng thành rồi.” Diệp Xuyên vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, thật sự trưởng thành. Cho nên hai người không cần lo lắng cho em.” Diệp Thời Phi đang định trả lời, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi một bóng hình ở bên ngoài cửa kính. Là Lý Hành Tung. Hắn siết chặt áo khoác từ trong bar rượu bước nhanh ra ngoài, khi ngang qua vách tường kính của phòng nghỉ, cũng không thèm quay đầu lại đi thẳng ra cổng câu lạc bộ Kim Toản. Từ đầu tới cuối, không liếc mắt đến nơi hai người đang ngồi.