Sáng sớm chủ nhật, Hà Tiêu thay bộ đồ thể thao dày, mang đôi giày thể thao, đeo một chiếc túi du lịch nhẹ nhàng, ngồi tàu điện ngầm đến quảng trường trung tâm thành phố. Chử Điềm chờ ở cửa trạm tàu điện ngầm, nhìn thấy bộ quần áo của cô thì ánh mắt cũng trợn tròn. Hà Tiêu đành phải cúi đầu đánh giá mình một cái, ba chữ sao vậy hả còn chưa kịp nói ra đã bị Chử Điềm kéo qua một bên: “Sao lại mặc như vậy đến đây?” Thấy vẻ mặt Hà Tiêu khó hiểu nhìn cô, Chử Điềm cũng không còn thời gian giải thích: “Thôi, đồ thể thao thì đồ thể thao, quan trọng là người cậu đến là được.” Nói xong lôi cô một mạch chạy chậm lên xe. Trong xe ngồi kín người, liếc mắt nhìn xem, tất cả bọn họ đều phái nữ hơn hai mươi tuổi. Hà Tiêu cảm thấy gì đó không ổn, mới vừa ngồi vững đã hỏi Chử Điềm: “Sao nhiều người đi quá vậy? Mình còn tưởng rằng chỉ có mình và cậu thôi.” Chử Điềm đáp lại hơi mơ hồ: “Đi theo đoàn, tiết kiệm tiền.” Sợ tốn tiền thì chi bằng ở nhà đi. Hà Tiêu cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn thấy có một phụ nữ trung niên cầm cái loa nhỏ đứng ở cửa, dường như chuẩn bị lên xe, khôi hài chính là cánh tay của bà còn đeo băng đỏ. Hà Tiêu tự mình nhìn nhìn, đợi thấy rõ chữ trên băng đỏ thì trên mặt cô bỗng có một dự cảm xấu. “Chử Điềm à.” Chọc vào người bên cạnh, Hà Tiêu giả vờ bình tĩnh nói, “Cậu nói xem nhóm dì của hội phụ nữ thành phố chúng ta khi nào đã đổi thành làm hướng dẫn du lịch vậy hả?” Hả? Chử Điềm sững sốt, liếc nhìn dòng chữ to “Hội phụ nữ thành phố” đang sáng lấp lánh trên chiếc băng đỏ, không nhịn được cúi đầu nhẹ vỗ mình một cái. “Mình muốn xuống xe!” “Không được! Cậu đã nhận lời đi với mình!” Chử Điềm đưa cánh tay cản cô. “Vậy cậu cũng không thể gạt mình!” Cả một xe nữ thanh niên chừng hai mươi tuổi do hội phụ nữ thành phố dẫn dắt, nếu không phải đi xem mắt thì cô sẽ viết chữ Hà ngược lại! Thật xem cô là đứa ngốc à? Hà Tiêu mãnh liệt yêu cầu xuống xe, Chử Điềm đành phải chắp tay trước ngực cần khẩn cô: “Chỉ lần này, chỉ lần này thôi!” “Không được.” Hà Tiêu vừa nói liền muốn đi ra ngoài, Chử Điềm chết sống ngăn cản không để cô hành động. Hai người đương giằng co thì người phụ nữ trung niên lên xe, cười híp mắt đi đến: “Có vấn đề gì?” “Không có vấn đề! Dì Trương, không có gì đâu.” Chử Điềm ra sức đẩy Hà Tiêu vào, cười nói với dì Trương, tiếc rằng người khác không phối hợp: “Tôi muốn xuống xe!” Dì Trương nghe vẫn cười như cũ, bà chỉ hỏi Hà Tiêu: “Cô gái, có bạn trai chưa?” “Tôi chưa có, nhưng tôi không…” Hà Tiêu còn chưa nói hết lời đã bị dì Trương giữ lại bả vai, ấn xuống chỗ ngồi. Không để cho có bất cứ cô hội phản kháng nào, dì Trương vui tươi hớn hở nói với tài xế: “Lái xe!” Hà Tiêu khóc không ra nước mắt nhìn Chử Điềm cười vô cùng đắc ý. Cô gặp phải loại người thế nào đây, một đám thổ phỉ đó! Lái xe gần hai tiếng mới đến nơi. Suốt quảng đường đi Hà Tiêu cũng không hăng hái nhiều, hơn nữa sau khi nghe nói nơi đến là một nông trường đội quân giải phóng thì càng lười để ý đến Chử Điềm, chỉ tự mình ngủ thiếp, khi xe đến nơi dừng lại cuối cùng mới tỉnh. Dụi dụi mắt, Hà Tiêu chờ mọi người trên xe đi hết mới từ từ xuống xe. Hôm nay thời tiết tốt vô cùng, ánh dương rực rỡ, vạn dặm không mây. Hà Tiêu đứng cách xa đám người một chút, lấy tay che trán khẽ ngẩng đầu, hít vào vài hơi không khí trong lành của ngoại thành, cuối cùng tâm trạng cũng chuyển biến tốt đẹp. “Hà Tiêu, mau đến đây.” Chử Điềm đứng ở đằng xa vẫy tay với cô, Hà Tiêu khẽ nheo mắt, thẳng bước đi qua không nhanh không chậm. Chử Điềm đưa tay bắt lấy cánh tay cô: “Chỗ này như thế nào?” Hình thức quan hệ hữu nghị với quân đội lần này cũng có chỗ khác với trước đây. Trước kia phần lớn là ở hội sảnh nhà hàng hoặc là hội trường lớn quân đội, còn lần này lãnh đạo quân đội cũng muốn mang hoạt động nổi bật này sắp đặt tại nông trường sư đoàn. Một là bởi vì nông trường là hạng mục đặc sắc của sư đoàn, do Hạng phó sư trưởng phụ trách khiến cho vô cùng náo nhiệt, thu hoạch nông sản không chỉ thỏa mãn nhu cầu toàn bộ quân binh, hơn nữa còn mang đến không ít lợi nhuận cho sư đoàn. Hình thức lần này còn được lãnh đạo tập đoàn quân khẳng định, yêu cầu riêng phó sư trưởng tổng kết kinh nghiệm, phổ biến toàn tập đoàn quân. Thứ hai là do tính yêu cầu của quân đội, không nên trong thoáng chốc cho quá nhiều người từ bên ngoài vào nơi đóng quân. Sắp xếp tại nông trường không chỉ có tránh nghi ngờ, hơn nữa còn có một chút hương vị vui thú nhà nông. Hà Tiêu đứng tại chỗ, ngắm nhìn bốn phía, cẩn thận đánh giá một lượt. Đối diện cửa chính nông trường là hai ngôi nhà doanh trại cao hai tầng. Một ngôi nhà dùng để làm việc và cư trú hằng ngày, một ngôi nhà khác là phòng ăn và phòng hoạt động của các chiến sĩ. Từ cửa chính đến giữa doanh trại có dựng hai giàn mây bên cạnh, trồng một ít rau quả thời vụ. Khu lều trồng chọt và chăn nuôi chủ yếu của nông trường cũng ở phía sau doanh trại, dõi mắt trông đi rất hoành tráng. Nhìn tất cả ở đây khiến trong đầu Hà Tiêu chợt nhớ đến một nông trường khác. Khi đó cô khoảng chừng năm sáu tuổi, lúc ấy lão Hà chưa chuyển nghề, được bố trí làm quản đốc nông trường tại lữ đoàn tên lửa. Đương nhiên điều kiện không tốt bằng hiện tại, bốn phía đều là tường đất, cả nông trường ngoại trừ vườn rau và chuồng heo chỉ còn lại bốn ngôi nhà trệt nhỏ. Khi đó lão Hà còn chưa đủ tiêu chuẩn tùy quân, mẹ Điền Anh liền thường xuyên dẫn cô đến ở vài ngày tại nông trường, hiện tại mỗi lần nhắc đến cuộc sống khi đó đều nói điều kiện gian khổ. Có điều Hà Tiêu cũng không cảm thấy, có lẽ khi đó còn nhỏ tuổi, bây giờ nhớ lại chỉ nhớ rõ rừng trúc thật to lớn kia, ban đêm gió từ giữa sông thổi vào, cô bật đèn pin, đi cùng với những người bạn nhỏ vào rừng trúc bắt ve. “Tiếu Tiếu?” Chử Điềm lại đụng đụng cô. Hà Tiêu lấy lại tinh thần, cười nhẹ với Chử Điềm: “Nơi này rất đẹp.” Lúc xe chạy vào, quản đốc nông trường đã đợi ở cửa chính rồi. Hà Tiêu cố ý nhìn thoáng qua quân hàm của người kia, quân hàm trung tá, cao hơn biết bao lần cương vị sĩ quan của lão Hà ngày đó, có thể thấy được địa vị của nông trường này. Hồ quản đốc đến bắt tay dì Trương: “Thật xin lỗi, mới vừa nhận được điện thoại, nói bọn họ đã sớm lên đường ra khỏi sư đoàn, có điều gặp trục trặc trên đường nửa tiếng, có thể đến muộn một lát.” “Không có gì.” Dì Trương tươi cười ôn hòa, “Bảo bọn họ không cần gấp, các cô gái của chúng tôi đều ở đây chờ mà.” Quản đốc Hồ hơi áy náy liếc nhìn các cô gái có mặt, trang phục cũng rất xinh đẹp, bình thường có nghịch phá cỡ nào thì đến nơi thần thánh bất khả xâm phạm này cũng phải kiềm lại, ngại ngùng đưa ánh mắt nhìn xung quanh. So sánh ra người không “căng thẳng” nhất chính là Hà Tiêu. Mặc bộ đồ thể thao cũng thôi, còn thẳng thắn quan sát người lính trinh sát. Chử Điềm không chịu được, véo vào hông cô một cái: “Đừng nhìn nữa, cậu em giải phóng quân cũng ngượng ngùng rồi.” Hà Tiêu à lên một tiếng, sau kịp nhận ra ngại ngùng nhìn anh lính trẻ tuổi bị cô nhìn đến da mặt đã đỏ lên một nửa, khẽ giọng giải thích với Chử Điềm: “Mình không có nhìn, mình chỉ đang ngẩn người….” Chử Điềm còn muốn cười nhạo cô vài câu thì quản đốc Hồ đã dẫn đội ngũ “quân tóc dài” khí thế mạnh mẽ thẳng tiến về hội trường quan hệ hữu nghị. Hà Tiêu vội kéo tay Chử Điềm, đi theo qua đó. Hội trường của quan hệ hữu nghị đầu tiên là phòng hoạt động của nông trường. Các chiến sĩ nông trường đã sớm sắp xếp tốt hội trường, những chiếc bàn dài xếp thành hai hàng, phía trên bày kín hạt dưa và kẹo, chính giữa chừa một lối đi rất rộng, cuối lối đi là bục chủ trì. Các cô gái tự động chia ra chọn chỗ ngồi một bên, vứa ngồi xong thì ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng kèn. Hà Tiêu đứng dậy, cách cửa sổ một chút nhìn xa ra phía ngoài, chỉ thấy một đám cây tùng xanh đang lục đục bước xuống từ chiếc xe bus Hoàng Hải màu xanh biếc, chia thành hai hàng chỉnh tề đứng trước căn nhà lầu nhỏ hai tầng của phòng hoát động. Bình thường các ông đã quen cẩu thả, biết mục đích người đến hôm nay, cũng biết các cô gái đều ở trên lầu, nhưng không ai dám ngẩng đầu. Nghiêm túc đứng đắn xếp hàng chỉ dám nhìn thẳng phía trước. Cũng là Chử Điềm chạy vội đến bên cửa sổ, nhiệt tình vẫy vẫy tay với bọn họ. Hà Tiêu tự nhủ trong lòng quá mất mặt, không tự chủ nhích ra phía bên cạnh, nghĩ cố gắng không để người khác chú ý. Cũng không lường trước được Chử Điềm quay đầu lại, lớn tiếng kêu cô: “Hà Tiêu đến đây. Cậu nhìn người kia đi, anh ta cười với mình đấy.” Tiếng cười chất phát hiền hậu của quản đốc Hồ vang lên bên tai, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, Hà Tiêu kiên trì đi đến vài bước. Vỗ vỗ bả vai Chử Điềm, ý bảo cô ta kiềm chế, ánh mắt khẽ nhướng, vốn nghĩ lơ đãng quét qua các sĩ quan dưới lầu một cái, nhưng khi lướt qua người kia thì bỗng đột ngột dừng lại. Trình Miễn?! Hà Tiêu mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Trình Miễn đang bận bộ quân trang thường phục vô cùng chói mắt trong đám người. Còn anh đương nhiên cũng nhìn thấy Hà Tiêu, bàn tay kéo vành mũ khựng lại ở đó, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chăm chú thẳng vào cô, có ngạc nhiên nhưng vui vẻ nhiều hơn. Đầu óc phản ứng được một lúc lâu, Hà Tiêu mới nhớ đến khởi binh hỏi tội cái người lừa gạt cô đến đây: “Điềm Điềm, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?!” Chử Điềm nhìn thấy Trình Miễn cũng choáng váng: “Không phải, mình cũng không biết sư T này chính là quân đội của Trình sĩ quan…” Nhìn vẻ mặt Hà Tiêu giận tái đi, Chử Điềm gần như muốn khóc, “Tiếu Tiếu, chuyện này cậu cũng không biết mà, làm sao mình lại lừa cậu!” Hà Tiêu có chút bất đắc dĩ. Đúng vậy mà, cô cũng không biết chuyện này thì làm sao Chử Điềm biết được. Hơi buồn nhìn thoáng qua Trình Miễn dưới lầu, chỉ thấy anh bất giác cười lên, vẻ mặt thích thú vui vẻ không nói nên lời, dường như đang nói: Em xem, ông trời cũng giúp anh. Sau khi các sĩ quan đi lên, hoạt động chính thức bắt đầu. Hà Tiêu ngồi xuống hàng cuối cùng, cả quá trình luôn luôn cúi đầu thật thấp, giả vờ chơi điện thoại di động, không có ngẩng đầu. Bởi vì Trình Miễn ngồi đối diện cô, cách nhau chỉ có 4 – 5m. Tuy Trình Miễn tỏ vẻ ung dung tự tại, nhưng nụ cười nơi khóe mắt chưa bao giờ thu lại, trong mắt Từ Nghi nhìn người bạn nối khố cũng cảm thấy thật kỳ lạ. “Trình Miễn, trước khi đến lão Chu dặn dò cậu thế nào?” “Sao hả?” “Lão Chu nói đừng nhìn chằm chằm người ta mãnh liệt như là tám trăm năm chưa nhìn thấy phụ nữ, phải kín đáo, phải kiềm nén.” “Cậu bảo lão Chu kín đáo kiềm nén với chị dâu đi.” Từ Nghi cười cười. Vào cái miếu quân doanh hòa thượng này, hễ là giống cái thì là của hiếm. Còn nhớ rõ lúc vào trường quân đội, mỗi khi đến hè buổi tối còn phải đập muỗi, một anh em trong ký túc xá của anh cũng nói: “Đừng có gấp, trước hết để tôi nhìn xem đực hay cái!” Sau khi cười xong, Từ Nghi phát giác ra ý trong lời nói của Trình Miễn: “Thích cô kia rồi hả?” Nhưng Trình Miễn cười không nói. Bậc cha chú quản đốc Hồ tự chủ trì hoạt động, người này biết ăn nói, không khí trong hội trường từ từ sôi nổi. Mở màn chính là tự giới thiệu mình, dường như cố ý nhường phái nữ da mặt mỏng, trên căn bản các cô gái mỗi người nói một câu. Sĩ quan nam không giống vậy, muốn mọi người phải bục chủ trì. Hà Tiêu ngồi ở vị trí khuất, nhìn Trình Miễn bước lên, không nhanh không chậm giới thiệu mình: Tên họ Trình Miễn, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp học viện chỉ huy lục quân, chưa lập gia đình. Lời ít mà ý nhiều như thế lại hấp dẫn không ít ánh mắt cô gái tại đây. Hà Tiêu không có nhìn anh, mà là tầm mắt nhìn vào huy chương và quân hàm của anh. Mặc dù lão Hà chuyển nghề hơn bảy năm rồi, cũng chưa từng qua cuộc thay đổi quân trang. Nhưng cuối cùng lớn lên ở đại viên quân đội, bình thường chú ý ít nhiều một chút là có thể nắm rõ hơn người khác. Cô biết anh có rất nhiều thứ không nói ra. Ví dụ như chức vụ hiện tại của anh, ví dụ như anh đã ở quân đội tám năm. Ví như lúc cô rời đi anh vẫn còn đeo quân hàm thẻ đỏ của quân hiệu sinh, lúc gặp lại nhau anh đã đeo trên vai thượng úy một gạch ba sao rồi. Cho dù cô không có ý dùng từ “sau bao nhiêu năm” nhưng cũng có vài thứ nhắc nhở cô đã qua lâu thật lâu rồi. Một cảm giác bỡ ngỡ và xa cách tự nhiên sinh ra, Hà Tiêu cảm thấy hơi khổ sở khó hiểu. Sau khi chấm dứt tự giới thiệu mình, các chiến sĩ nông trường ân cần nối các bàn lại thành một vòng, để cho những người này một đối một, mặt đối mặt trao đổi thuận tiện hơn. Nhìn những thứ này, Hà Tiêu có chút muốn đi ra ngoài, có điều là chưa chờ được Chử Điềm giữ lại thì cô cũng đã bị Trình Miễn chặn đường. “Anh làm gì?” Bị Chử Điềm và người đàn ông mặc quân trang vây xem, Hà Tiêu cảm giác vô cùng mất tự nhiên. Trình Miễn cởi mũ: “Anh muốn ngồi một chút.” “Nhưng em muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.” “Vậy anh đi với em.” Trình Miễn mặt dày nói, “Chỉ hai người anh và em.” Hai người dùng dằng chốc lát đã có người bên này nhìn sang. Gương mặt Hà Tiêu nóng hổi, cô ngẩng đầu lườm anh một cái, quay người đi. Trình Miễn nhướng chân mày, vội vã đi theo.