Mưa bóng mây

Chương 4

Đôi mắt của Đường Giai Kỳ rực sáng lên khi nghe thấy Chu Mục cũng sống trong khu chung cư Xuân Nguyên, sau đó lại hỏi: “Cậu ở dãy nào?” “Dãy bốn.” Chu Mục trả lời. “Bà ngoại của mình cũng ở dãy bốn, 401.” Không hiểu tại sao Đường Giai Kỳ lại phấn khích. Có lẽ do chuyện xảy ra tối nay quá kích thích, cuối cùng thần kinh chậm chạp của cô đã kịp phản ứng; hoặc là đã lâu rồi cô không làm quen với bạn mới, Chu Mục học chung lớp và ở gần nhà với cô, trông có vẻ không khó tính như Chu Lâm Lâm. Cô ôm ấp ý tưởng kết bạn, dè dặt nói: “Vậy ngày mai chúng ta có thể cùng đi đến trường.” Chu Mục hơi ngạc nhiên, không đồng ý cũng chẳng từ chối. Khởi động xe, cậu quay đầu lại nói với Đường Giai Kỳ: “Đi về khỏi đội nón bảo hiểm.” “Ừm.” Đường Giai Kỳ ngoan ngoãn ngồi lên đằng sau, vừa muốn túm lấy áo của Chu Mục thì phát hiện chỗ cô nắm trước đó bị dính máu, thế là nói: “Áo của cậu bị mình làm dơ rồi.” Chu Mục nhìn theo tay của Đường Giai Kỳ, nói “Không sao”, bảo Đường Giai Kỳ nắm chặt rồi nhanh chóng khởi động xe. Xe mô tô dừng lại ở dưới lầu dãy bốn. Đường Giai Kỳ bước xuống xe, Chu Mục đẩy xe vào cổng ra vào. Lúc này điện thoại của Chu Mục đổ chuông, cậu bắt máy. Đường Giai Kỳ đứng bên cạnh không biết nên đi hay không. Chu Mục lười biếng “Ừ” vài tiếng với đầu dây bên kia, bỗng nhiên liếc nhìn sang Đường Giai Kỳ, nói: “Triệu Nặc muốn nói chuyện với cậu.” Sợ Đường Giai Kỳ không biết, cậu giải thích: “Là nữ sinh mà hôm nay đi theo bọn tôi.” Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, vừa nhận lấy điện thoại đã nghe thấy Triệu Năc ở đầu dây bên kia hỏi: “Sao rồi?” “Không sao.” Trong lòng của Đường Giai Kỳ ấm lên, nói cũng nhiều hơn: “Bác sĩ nói chưa đến một tháng sẽ khá lên, hơn nữa còn là vai trái, không ảnh hưởng đến việc cầm viết.” “Vậy thì tốt.” Triệu Nặc vui vẻ nói: “Chu Mục chở cậu về rồi à?” “Nhà bà ngoại mình và cậu ấy ở cùng một khu chung cư, đúng lúc tiện đường.” “Woa! Khéo thế.” Triệu Nặc nói: “Vậy sau này bọn mình đến nhà Chu Mục sẽ có thể đến tìm cậu chơi.” Đường Giai Kỳ sửng sốt, mỉm cười, “Tất nhiên là được.” Triệu Nặc lại hỏi tài khoản WeChat của Đường Giai Kỳ, nói là phải thêm bạn với cô. Đường Giai Kỳ nói cho cô ấy số điện thoại của mình, nghĩ đến chuyện gì đó còn nói: “Điện thoại của mình bị hư rồi, có lẽ tối này không thể chấp nhận.” “Không sao.” Triệu Nặc nói: “Dưỡng bệnh cho tốt nhé!” Cúp máy, Đường Giai Kỳ đưa điện thoại cho Chu Mục, tâm trạng u ám khi không mang theo chìa khóa và bị thương đều biến mất sạch, thậm chí còn hơi vui. Cô thành tâm nói với Chu Mục: “Cám ơn.” Hôm nay Chu Mục nghe thấy Đường Giai Kỳ nói rất nhiều câu cám ơn thì hơi lúng túng. Rõ ràng Đường Giai Kỳ chịu đòn thay bọn họ, bây giờ lại giống như cậu giúp đỡ Đường Giai Kỳ rất nhiều. Cậu không lên tiếng, bước tới chạm vào đèn cảm ứng. Lúc Đường Giai Kỳ và Chu Mục đi đến lầu ba đã tách ra. Nhà của Chu Mục ở số 301, vừa khéo ở ngay dưới lầu nhà bà ngoại cô. Đường Giai Kỳ cảm thấy rất kỳ diệu, lại nghĩ tới hai chữ “Bạn bè” đã lâu không được nghe, trước khi lên lầu còn nói “Ngủ ngon” với Chu Mục rồi mới kéo lấy bả vai bị thương đi lên lầu. Bà ngoại đã ngủ rồi. Lúc Đường Giai Kỳ gõ cửa, bà ngoại thấy là cô mới có phản ứng, liếc nhìn vai cô, sau đó nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Giai Kỳ thân thiết với bà ngoại hơn ba mẹ, nhưng vẫn không dám nói mình bị người ta lỡ tay làm bị thương khi đánh nhau. Thế là cô bịa chuyện vết thương ở vai là do buổi chiều bị xe máy đụng trúng, còn nói là gặp được vài người bạn đưa cô đến bệnh viện băng bó. Bà ngoại bưng chén canh nấm tuyết từ trong nhà bếp ra, nói: “Ấy chà, bạn tốt của Kỳ Kỳ.” “Vâng.” Đường Giai Kỳ vừa uống canh vừa nói: “Hơn nữa cậu bạn đó sống ở dưới lầu nhà bà, học cùng lớp với con.” “Có thể thi vào được cơ sở 1 nghĩa là thành tích học tập cũng không tệ nhỉ?” Bà ngoại ngồi đối diện, ngáp một hơi. Đường Giai Kỳ nhíu mày khi nghĩ đến nhóm người mà hôm nay mình gặp. Tôn Trạch rất nổi tiếng trong trường, nổi tiếng là học dở và thích đánh nhau, vào được cơ sở 1 là do ba cậu ta đút lót. Khi nhắc tới cậu ta, rất nhiều nữ sinh đều có thái độ khinh thường ngoài miệng, nhưng bên trong lại luôn nói ai ai cũng thích Tôn Trạch. Sau đó khi nhắc tới bạn gái ở cơ sở 13 của Tôn Trạch vẫn không quên chê bai một câu: “Loại nữ sinh lông bông của cái trường cặn bã cơ sở 13 mà Tôn Trạch cũng có thể nhìn trúng. Mình thấy nếu ai muốn thọc gậy bánh xe đều chắc chắn làm được.” Đường Giai Kỳ uống xong chén canh thì ngước mắt lên, lẩm bẩm không đồng ý: “Bà ngoại, sao bà cũng giống mẹ con vậy? Nhìn người chỉ nhìn vào thành thích học tập.” Bà ngoại ngơ ngác, cười nói: “Bà ngoại thuận miệng hỏi thôi mà, bà ngoại không can thiệp vào chuyện con kết bạn. Trai gái, già trẻ, thành tích học tập giỏi dở gì cũng được, Kỳ Kỳ cảm thấy tốt là được rồi.” Hôm sau Đường Giai Kỳ thức dậy, quả nhiên bên ngoài trời đổ mưa. Cơn mưa khá nặng hạt, cửa sổ bị bám đầy hơi nước trắng xóa. Bà ngoại luộc hai quả trứng gà cho cô. Đường Giai Kỳ chỉ ăn một quả, cất một quả kia vào trong túi. Sợ bị người khác nhìn thấy vai mình bị thương, cô lại cầm theo áo khoác để khoác bên ngoài. Bà ngoại đã chuẩn bị sẵn một cây dù đặt ở lối ra vào cho cô. Đường Giai Kỳ cầm lấy dù, chào tạm biệt bà ngoại, đeo cặp sách lên rồi đi ra ngoài. Mới vừa xuống dưới lầu, Đường Giai Kỳ lại bắt gặp Chu Mục. Chu Mục đội nón lưỡi trai che kín đầu. Cậu ta không mặc áo mưa, cũng không che dù, dắt chiếc xe đạp bị hư ra. Vừa mới chuẩn bị lên xe, Đường Giai Kỳ đã gọi cậu. Chu Mục quay đầu lại, Đường Giai Kỳ vội vàng chạy chậm tới, nhón chân che dù lên đỉnh đầu của Chu Mục, hỏi cậu ta: “Cậu không mang theo dù à?” Đường Giai Kỳ gầy tong teo, áo khoác hơi to, mái tóc có độ dài vừa phải được buộc gọn, cổ thon dài trắng nõn, giống như gấp nhẹ lại sẽ bị gãy. Nước mưa rớt xuống dọc theo chiếc dù, Chu Mục híp mắt, chỉ vào cái nón trên đầu mình, nói: “Có nón rồi, không thích che dù.” Chu Mục nói xong thì muốn đạp xe đi. Đường Giai Kỳ che dù đi ở đằng sau, cho rằng cái tên Chu Mục này chỉ thích nói nhảm ngoài miệng. Hôm qua nói mình ra khỏi sở cảnh sát, còn nói đánh nhau là chuyện rất quan trọng, nói không thích che dù là vì rõ ràng không có dù, còn ngại ngùng vì chuyện cô bị thương, nghĩ một đằng nói một nẻo. Chu Mục đạp xe, Đường Giai Kỳ đi ở đằng sau, đi được hai bước bỗng nhiên phát ra tiếng kêu đau. Chu Mục dừng xe lại, nghiêng đầu qua. Đường Giai Kỳ đi tới khập khiễng, mím môi, nói lắp bắp với vẻ đáng thương: “Chân mình bị trẹo rồi, cậu có thể chở mình đến trường không?” Chu Mục phát hiện hình như mình không thể nói ra câu từ chối. Đường Giai Kỳ lấy quyển sách ra lót lên yên sau xe đạp. Do có một cánh tay không giơ lên nổi, tay kia phải nắm yên sau để giữ thăng bằng, nhất thời cô không biết phải làm sao. Lúc này Chu Mục nói một chữ “Dù” rồi quay đầu lại, cầm lấy cây dù trong tay cô. Cậu che dù bằng một tay, tay kia đỡ lấy đầu xe, xoay người lại nói với Đường Giai Kỳ: “Ngồi vững.” Cả hai không có mắc mưa.