Mù Mắt
Chương 15 : Đêm tối
Tô Ẩn nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh dì Lưu, chắn trước người bà.
Kiếm đâm vào cửa gỗ đã được người kia thu về, người nọ một kích chưa trúng, lúc này lại không tấn công nữa.
Bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy "lách tách", khiến người hoài nghi có phải một kiếm kia chỉ là ảo giác, nhưng Tô Ẩn biết tất cả thể hiện rằng đối phương đang tìm thời cơ để ra tay.
"Dì Lưu, lát nữa ta dập tắt nến thì dì chạy về phía phòng bếp, bên đó không có nến nên dì phải cẩn thận một chút. Đến cửa sau thì phải nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi mới mở, ra rồi thì chạy vào trong thôn, được không?"
Tô Ẩn một bên chú ý động tĩnh bốn phía một bên vô cùng bình tĩnh dặn dò dì Lưu, những gì của ngày hôm nay khiến y nhớ lại cái đêm của mười lăm năm trước.
Cũng là buổi tối vô cùng yên ắng như thế này, phụ thân đọc sách dưới đèn, mẫu thân ngồi bên giường ru mình ngủ. Bỗng nhiên đèn tắt, mình cứ tưởng phụ thân muốn đi ngủ, nhưng lại có một đạo ngân quang xẹt qua giữa không trung, không biết đó là gì, phụ thân theo bản năng rút kiếm ra. Sau đó là tiếng phá cửa và tiếng đánh nhau, mẫu thân ôm mình theo sát sau lưng phụ thân, trong tay đang giấu ngân châm.
Đêm đó không trăng, trời rất tối, lúc ấy mình rất sợ hãi, nhớ mang máng bên ngoài có rất nhiều bóng người chuyển động. Tiếng bàn rơi xuống đất vỡ tan, tiếng binh khí va chạm dữ dội, có khi còn có chất lỏng bắn lên người mình, mình biết đó là máu, nhưng không biết là của mẫu thân hay ai khác.
Chung quanh vô cùng hỗn loạn, đầu óc cũng vô cùng mơ hồ, chờ mình hồi phục tinh thần, trước mắt chỉ có ngọn lửa lớn dấy lên hừng hực phía xa, chỗ đó là nhà của mình, sờ lên khóe mắt, có chất lỏng gì đó chảy xuống, chuyện sau đó mình không nhớ gì hết.
Về sau là do dì Lưu đi ngang qua cứu mình, từ sau lần ấy là bị tật ở mắt.
Bàn tay dưới ống tay áo siết chặt, tất cả đều giống như hồi đó, tất cả đều là nhắm vào mình!
"Tiểu Ẩn!" Dì Lưu bắt được cánh tay Tô Ẩn, bà biết Tô Ẩn muốn làm gì.
"Đi." Tô Ẩn không có quá nhiều thời gian để lề mề, vì bên ngoài đã bắt đầu có động tĩnh rồi. Hiện tại không biết có bao nhiêu người, hơn nữa kiếm cũng để trong phòng ngủ rồi, phải nắm bắt thời gian.
Tô Ẩn cầm đũa trong tay, dập tắt nến xong lập tức đẩy dì Lưu đi.
Cơ hồ cửa cùng lúc bị đá văng, nến đột nhiên bị tắt khiến người nọ lỡ mất nửa nhịp tấn công.
Tô Ẩn đá vào chân ghế dài để nó văng về phía đối phương, cũng nhanh chóng chạy tới phòng ngủ, lấy được kiếm!
Trong phòng đen kịt, nhưng rất nhanh đã được ánh trăng chiếu sáng.
Tô Ẩn vừa rút kiếm ra, đã có người phá cửa sổ mà vào, cũng may Tô Ẩn nhờ vào quen thuộc địa thế mà có thể miễn cưỡng đối phó với hai người. Trong lúc đánh nhau bàn không ngừng bị phá, vị trí cũng chuyển dời, Tô Ẩn thi thoảng đạp trúng, chỉ có thể từng chút bị ép đến góc tường.
"Xoẹt" một tiếng, mũi kiếm lướt qua phần eo, quần áo đơn bạc bị chém rách, eo và bụng Tô Ẩn cũng bị kiếm khí gây thương tích, kiếm trong tay không khỏi chệch đi. Ngay khi kiếm tiếp theo định đâm đến, người nọ đột nhiên kêu lên đau đớn, kiếm trong tay cũng lệch hướng.
"Tiểu Ẩn con chạy mau!"
"Dì Lưu! Dì..." Tô Ẩn kinh ngạc, lại không có chút phân tâm, vội ngăn một kiếm đánh úp lại.
"A!" Rất nhanh sau đấy có tiếng vật gì đó bị đâm và tiếng kêu đau khiến Tô Ẩn lập tức kinh hãi.
"Dì Lưu! Dì sao vậy? Dì Lưu, dì Lưu!" Tô Ẩn hoảng sợ, vẫn cắn răng đỡ một kiếm tiếp theo, vung tay chém đứt yết hầu người nọ.
Tên còn lại mắt nhìn đồng bọn ngã xuống, đang định tấn công, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa.
"Ca ca, ta về rồi!"
Người nọ hừ lạnh một tiếng, quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Là ai?" Huyền Ngự thấy được bóng người, hừ thấp một tiếng, nhưng người nọ thoát cực nhanh, mà việc cấp bách là xác định an nguy của ca ca.
Vừa vào đến sân nhỏ Huyền Ngự đã thấy không đúng, cửa nhà rộng mở lại không có ánh nến, mỗi lần mình về ca ca đều giữ đèn, cho dù muộn đến mấy.
"Ca ca, ca ca ngươi ở đâu?" Huyền Ngự cầm theo kiếm, bước nhanh vào phòng trong, mặt đen lại, lòng càng lo lắng.
Mượn ánh trăng, căn phòng hỗn loạn từng chút đập vào mắt, đã cực lực khắc chế nhưng vẫn vô cùng đau đớn.
"Ca ca!" Huyền Ngự ôm lấy Tô Ẩn đã ngã ngồi, trong lòng rất hối hận, tại sao mình không về sớm một chút, nếu chậm một bước nữa có phải thứ mình đang ôm trong lòng là một cái đầu người không?
"Dì Lưu, dì Lưu dì ấy... Hức hức --" Tô Ẩn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, tựa vào Huyền Ngự run rẩy khóc, trên tay ôm chặt thân thể dì Lưu.
Huyền Ngự vừa sờ mạch dì Lưu tâm liền trầm xuống, đã vô phương cứu chữa.
"Ca ca --" Huyền Ngự nhỏ giọng an ủi, một tay ôm Tô Ẩn, tay kia nhẹ nhàng mà nhanh chóng kiểm tra thân thể Tô Ẩn. Hai chỗ bị thương, một chỗ gần eo rách da, một chỗ ở vai bị thương, vết thương ở vai đã khiến xương tổn hại, phải trị gấp.
Người trong ngực chợt im lặng, thân thể cũng mềm nhũn, Huyền Ngự vội đặt tay lên mạch Tô Ẩn, lại nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt kia lên, trong lòng vô cùng đau lòng và thống hận.
May là chỉ ngất đi thôi, chắc do đánh nhau một hồi và đả kích từ cái chết của dì Lưu quá lớn, mới nãy còn khóc lớn một hồi, tâm lực đều kiệt quệ.
Huyền Ngự dọn ra một chỗ sạch sẽ xử lý miệng vết thương cho Tô Ẩn, thay quần áo khác, lại an trí thi thể của dì Lưu, lột quần áo tên còn lại chôn trong rừng, lúc này mới sửa lại phòng cùng xem xét đánh giá cẩn thận dấu vết đánh nhau trong phòng.
Người đến có hai, một người từ cửa vào, một người phá cửa sổ. Nhìn vết chém trên cửa là biết, có một người kiếm thuật không phải hạng cao thủ nhưng cũng đủ đối phó với kiếm khách bình thường, tên còn lại cũng chẳng thua kém bao nhiêu, cộng thêm khinh công rất giỏi.
Chỉ là vì sao những người này lại nhắm vào ca ca? Vì sao lại tới vào lúc này?
Ca ca an phận ở huyện Thúy Trúc này đã hai mươi mấy năm vẫn bình an vô sự, sao mãi đến hôm nay mới có những vị khách không rõ lai lịch không mời mà đến này?
Nếu là toán cướp bình thường, không nói mấy đồ vật trong phòng vẫn nguyên mà võ công cũng chẳng cao đến vậy, cho thấy rõ ràng là nhằm vào ca ca mà đến, nhưng vì sao là ca ca?
Huyền Ngự nhìn Tô Ẩn ngủ trên giường, trong lòng tràn ngập lo lắng và nghi hoặc.
Buổi chiều ngày thứ hai, Tô Ẩn mới tỉnh lại, nhưng mệt mỏi cùng tâm lực lao lực quá độ trong mắt thì không cách nào che dấu được, tinh thần vô cùng thấp.
"Ca ca tỉnh rồi, ăn chút gì nhé?" Huyền Ngự vẫn luôn canh chừng bên giường vội nâng Tô Ẩn dậy, nửa ôm y vào ngực.
Tô Ẩn vô lực lắc đầu, lòng y rất đau. Cái chết của dì Lưu như một đạo sấm sét, tới cũng nhanh đi càng nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta tưởng rằng đó là ảo giác, nhưng nơi bị đánh trúng kia lại đau lợi hại, thời thời khắc khắc nhắc nhở Tô Ẩn đây không phải là mơ.
"Ca ca còn đau không?" Huyền Ngự cẩn thận đỡ lấy vai trái Tô Ẩn, âm thầm truyền chút nội lực.
Tô Ẩn nhắm mắt nằm trong lòng Huyền Ngự nửa ngày, lúc được dỗ uống chút nước đường mới hơi có khí lực.
"Dì Lưu..." Tô Ẩn có chút kích động, hít thở hơi khó khăn.
"Dì Lưu chôn ở phía tây của khu rừng, chỗ hồ sen mà bà ấy thích nhất --" Huyền Ngự thuận khí cho Tô Ẩn, thấp giọng an ủi.
Người trong ngực lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, thật lâu mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
___
*** má thằng thích khách!!! Tôi vừa đi đọc trước chương 16, hu hu hu Huyền Ngự vừa hôn được một miếng thì lúc sau A Ẩn bị thích khách đuổi giết, rớt xuống nước, khi đó Huyền Ngự phải về thăm sư phụ, mẹ nó!!! Lũ thích khách là ai? Điện chủ là thằng méo nào? Sao 15 năm rồi mới quay về giết nốt A Ẩn? Why?
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
16 chương
44 chương
10 chương