Mũ bảo hiểm màu hồng
Chương 13
CHƯƠNG 13: ÁO MƯA
Trần Dật mở cửa, lấy một đôi dép đi trong nhà cho cô, rồi ra hiệu cho cô vào nhà trước, để anh thu ô lại. Vừa thu ô, tay Trần Dật vừa run lên nhè nhẹ, bởi vì lúc này đây anh đang vô cùng hưng phấn, bản thân anh cũng không biết sau đây sẽ phát sinh việc gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô đang ở trong nhà mình, anh liền hưng phấn đến phát điên.
Lý Tư ngại ngùng đứng ở cửa, cảm thấy tất cả trước mắt như một giấc mơ, cô đang đứng ở trong nhà anh, còn anh đang ở ngay sau lưng mình.
Cô nhìn bốn phía, nhà của anh không quá lớn, phòng khách và phòng bếp không tách thành hai phòng riêng, từ chỗ ghế salon nhìn chếch sang là một cánh cửa khác, xem chừng là cửa phòng ngủ. Mặc dù không gian không lớn, nhưng phòng ốc rất sạch sẽ. Tại phòng khách, trên mặt bàn trà, sáng bóng đặt mấy cuốn tạp chí về xe mô tô, còn có một cái gạt tàn bên trong đầy ắp tàn thuốc. Cô vô thức nhíu mày, hút thuốc nhiều không có lợi cho sức khỏe.
Thấy cô đứng ngốc giữa nhà, có chút buồn cười, anh liền bắt lấy cánh tay cô, kéo cô về hướng ghế sô pha, sau đó dịu dàng nói: “Tôi vào phòng ngủ, em ngồi đây chờ tôi.” Lý Tư ngoan ngoãn gật đầu, tựa như một bạn nhỏ mầm non thành thành thật thật chờ cô giáo phát kẹo. Trần Dật thỏa mãn vỗ vỗ đầu cô, anh thích nhất bộ dáng đáng yêu, dễ bảo này của cô.
Trần Dật xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo, lúc đi ra Lý Tư vẫn giữ nguyên bộ dáng như lúc anh đi vào, khiến anh không khỏi buồn cười.
“Em còn chưa cởi áo khoác ra à? Anh đi đun nước nóng cho em để em làm ấm người.” Trần Dật nói xong, bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Dạ… À… Vâng.” Lý Tư nhìn Trần Dật đi về hướng nhà bếp, sau đó khẽ thở dài, kỳ thật vừa rồi, khi anh đi thay quần áo, cô bỗng nhớ đến hôm nay mình mặc chiếc áo xám hở lưng mà lần trước gặp Văn Văn cô cũng mặc. Vừa rồi nước mưa chảy vào đã ướt đẫm dán chặt vào lưng và ngực, nước mưa còn chạy dọc theo đường rãnh giữa ngực làm ướt đẫm nội y bên trong. Cô không dám cởi… quá lõa lồ… bản thân cô nghĩ đến bộ dáng đó còn thấy đỏ mặt, sao có thể để anh thấy được… Lại nhớ đến Văn Văn từng nói, bộ dáng này chính là kiểu anh thích… vậy nếu để anh thấy, không biết anh có thích không... Thế nhưng nghĩ đi, nghĩ lại cô cảm thấy làm vậy hơi lộ liễu… Thâm tâm Lý Tư xoắn xuýt không biết nên hành động thế nào, mặt mày đăm chiêu.
Khi Trần Dật đem cốc nước ấm đặt lên bàn, cô vẫn ngồi tư thế cũ, sống lưng thẳng đứng, dáng ngồi ngay ngắn tiêu chuẩn, ngơ ngẩn nhìn xuống mặt bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
“Uống nước đi.” Anh giơ bàn tay huơ huơ trước mặt cô. Lý Tư chợt bừng tỉnh, sau đó cầm lấy chiếc ly pha lê xinh xắn trên bàn uống một ngụm. Dòng nước ấm áp theo yết hầu chảy từ từ xuống bụng khiến cả người khoan khoái dễ chịu, cô thoải mái thở ra một hơi dài.
Trần Dật dựa lưng vào thành ghế, nhìn dáng vẻ híp mắt thỏa mãn của cô, giống hệt một con mèo nhỏ, cánh môi khẽ cong lên vui vẻ như được cho ăn kẹo, anh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Lý Tư cúi đầu đặt cốc trở lại bàn, phát hiện xung quanh chỗ cô ngồi đều đã ướt đẫm, áo khoác của cô làm bằng loại vải chống nước vì vậy số nước bám trên áo toàn bộ thấm xuống ghế salon của anh.
Cô áy náy đưa mắt nhìn anh, không biết phải nói thế nào, người ta cho mình ngồi nhờ, mình còn làm bẩn ghế nhà người ta. Trần Dật nhìn biểu hiện của cô, nhíu mày. Rốt cuộc cô vẫn nhất định không chịu cởi áo khoác, nhưng nhìn tình hình này có vẻ quần áo bên trong của cô đã ướt đẫm hết rồi, mặc kệ bên trong cô mặc quần áo dạng gì, nếu cứ mặc kệ cô sẽ không thoải mái, mà còn có thể bị cảm nữa… Thế nhưng nếu cô không cởi, anh sẽ càng nhìn mà tưởng tưởng linh tinh… Đáng chết, cậu nhỏ phía dưới của anh lại cương cứng hơn rồi.
“Không cởi áo khoác à? Ghế salon đều ướt hết rồi.” Anh cố ý cau mày.
“Xin lỗi anh…” Lý Tư rối rít nói, sau đó hít một hơi thật sâu, bắt đầu cởi áo khoác, dù sao người trước mặt cô cũng là Trần Dật, cô… Cô chậm rãi kéo khóa, làn da trắng muốt, mong manh bị nước mưa làm lạnh đã tái nhợt. Áo bên trong đã ướt đẫm kéo cổ áo trễ xuống một đoạn, phần da thịt nõn nà trước ngực lộ ra dưới ánh sáng, mượt mà như bơ. Sau lưng, trước ngực đều bị ướt sạch, từng đường cong uyển chuyển tinh tế phơi bày không sót chút nào: Bờ vai mảnh khảnh, vòng eo tinh tế, và còn bộ ngực sữa đầy đặn…
Đôi con ngươi Trần Dật nóng lên, cô quá đẹp, từ làn da như trắng nõn như sứ, đến những đường cong đầy mời gọi, còn cả bộ dạng e ấp xấu hổ này nữa, kết hợp cùng sự ướt át, nửa kín nửa hở triệt để khiến anh muốn phạm tội, hơn nữa ý muốn phạm tội này đã sớm quanh quẩn trong đầu óc anh không biết bao nhiêu lần rồi. Trách không được… cô không chịu cởi áo, ngay lúc này Trần Dật chỉ muốn đè cô xuống giường, vùi đầu trong cơ thể mềm mại, quyến luyến trong từng đường cong trên cơ thể cô. Toàn thân anh khó chịu đến phát điên rồi, nhiệt độ cơ thể chỉ có thể giải tỏa thông qua người con gái này. Đã rất lâu Trần Dật không có cảm giác thèm khát một người đến như vậy…
Hốc mắt Lý Tư đỏ lên, một phần vì xấu hổ, một phần vì tức giận. Tất cả buồn bực của cô đều vì anh, còn anh thì hay rồi, còn cùng một cô gái khác mập mờ không rõ… Lý Tư, anh ta rõ ràng không thích mày, mày còn cởi quần áo cho anh ta nhìn, định quyến rũ anh ta bằng thân thể hay sao, đúng là vô sỉ.... Mày cho là cởi quần áo ra thì anh ấy sẽ quay lại thích mày à…? Cô tự sỉ vả chính mình.
Trần Dật ép bản thân không nhìn chằm chằm vào đôi tuyết lê trước mắt, ho khan một cái nói: “Quần áo em đã ướt hết rồi, vào nhà tắm hong khô đi. Máy sấy ở trong ngăn nơi bồn rửa mặt.” Trần Dật trong lòng tự bội phục mình, giờ phút này mà vẫn có thể tỏ ra đạo mạo như thế, ngoài miệng thì bảo cô đi sấy khô quần áo, kì thật trong lòng chỉ muốn tự tay cởi hết quần áo trên người cô xuống, dục vọng của anh đối với cô càng ngày càng mãnh liệt.
Lý Tư đỏ mắt đứng lên, đi thẳng vào nhà tắm, trái tim nhức nhối như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Đột nhiên cô cảm thấy mình thở không nổi, đúng là vậy, anh hoàn toàn không thích mình, thậm chí cô phơi bày cả cơ thể trước mặt anh, anh một chút phản ứng cũng không có, còn bình thản bảo cô hãy đi hong khô quần áo đi. Lý Tư đau đớn đi vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
Cô nhìn mình trong gương, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, khuôn mặt vì khóc nhiều mà ửng đỏ, cô cảm thấy bộ dạng mình thế này cực kì khó nhìn, chẳng trách Trần Dật không thích. Cô hít một hơi thật sâu, kiên cường nghĩ, hiện tại anh không thích cô, vậy cô sẽ càng cố gắng trở nên ưu tú hơn đến khi anh thích cô. Làm công tác tinh thần xong, Lý Tư mở nước, hắt thật mạnh lên mặt, nước bắn lên ướt hai bên tóc mai của cô, Lý Tư đưa tay với khăn tay vô tình thấy bên cạnh giá đựng khăn để một hộp nhỏ…
Trần Dật thấy cô đã vào nhà tắm, liền tranh thủ cởi quần mình xuống, tự an ủi người anh em bên dưới. Nếu như để cô phát hiện, vậy thì xong, cô có thể hay không sẽ nghĩ anh là tên biến thái. Trần Dật nhắm mắt lại nhớ lại điệu bộ mỹ lệ, cùng thân hình duyên dáng của cô khi nãy, động tác trên tay càng tăng tốc, lại tưởng tượng đến khung cảnh ướt át của cô lúc này trong nhà tắm, dục vọng càng trào lên, kích thích anh muốn bắn ra. Trong lúc lên đỉnh, anh gầm nhẹ hai tiếng “Tư Tư”. Anh nhìn thứ chất lỏng đặc sệt, dính dính trên tay, xấu hổ lắc đầu rút khăn giấy lau tay, đang định ném vào thùng rác, quay đầu liền phát hiện Lý Tư đang ngẩn ngơ đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn anh… Trên tay cô cầm túi bao cao su mà lần trước anh và Tô Thiến chưa dùng hết.
Thôi xong. Đó là từ đầu tiên mà Trần Dật nghĩ đến lúc này. Được rồi. Là từ thứ hai nảy ra trong đầu anh. Không biết cô ra khỏi nhà tắm lúc nào, để cô biết cũng tốt. Dù gì anh vốn không phải là chính nhân quân tử gì, vậy mà bởi vì thành thật thích cô mà ở trước mặt cô đóng vai này quá lâu rồi. Trước kia nếu anh thích người phụ nữ nào, liền trực tiếp tiến lên, nói thẳng cho cô ta biết mình có dục vọng với cô ta. Nhưng từ khi gặp đến khi thích cô, anh lúc nào cũng đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ, anh muốn yêu cô một cách thật từ tốn, thật chậm rãi. Anh sợ sự nóng vội của mình làm cô sợ, anh không muốn hù dọa cô, thậm chí có lúc anh nghĩ, hay là mình bỏ đoạn tình cảm này. Anh và cô hơn nhau nhiều tuổi như vậy, cô lại là một nàng công chúa xinh đẹp, thánh thiện, còn anh chỉ là một thằng lái xe ôm. Vốn từ đầu đã là không có khả năng, anh và cô chính là hai đường thẳng song song, giờ để cô biết rõ cũng tốt, hoặc chính là… để bản thân anh thấy rõ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
45 chương
26 chương
94 chương
33 chương
14 chương
293 chương
29 chương