Khi động vật nhỏ cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng sẽ mở ra hệ thống phòng ngự, lúc này Lâm Thư cảm thấy, trạng thái đề phòng của bản thân đã được triển khai toàn bộ
Cho dù Lâm Thư có ngốc nghếch đi nữa, cũng nhìn ra được ánh mắt Diệp Lan nhìn về phía Tô Mặc đầy sự thích thú không hề che giấu chút nào
Về phần Tô Mặc, từ lúc Diệp Lan xuất hiện, không hề liếc nhìn cô ta một cái, dựa theo tâm lý học giải thích thì điều này rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ
Lâm Thư yên lặng ngồi trên sofa với Tô Hoãn, lúc Tô Mặc đang chuẩn bị đi về phía Lâm Thư, lại bị Diệp Lan chặn lại, Tô Mặc bất đắc dĩ, đành phải lạnh lùng trả lời qua loa vài câu
Tô Hoãn khinh thường lườm Diệp Lan một cái: "Cô tưởng mình là ai vậy?"
Cố Minh giữ chặt Tô Hoãn: "Trong phòng bếp có coca chân gà em thích nhất đó, có muốn ăn một chút không?"
Tô Hoãn nhanh chóng bị thức ăn ngon dụ dỗ rời khỏi chỗ, vui vẻ a vui vẻ a đi theo sau cô minh vào phòng bếp, còn Tô Mặc cùng thoát khỏi Diệp
Lan, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thư
"Tiểu Thư...."
"Giải thích hay che giấu, che giấu chính là kể chuyện xửa, cho nên, tốt nhất là anh không cần giải thích" Lâm Thư mỉm cười, không nhìn ra chiều hướng tức giận nào.
Tô Mặc không nói nữa, yên lặng ngồi với Lâm Thư
Đến bên bàn cơm, mọi người trong Tô gia cũng rất tinh ý, lựa chọn không để mắt đến sự tồn tại của Diệp Lan
Ông cụ Tô rất thích tiểu bạch thỏ ngâng ngô giống như Lâm
Thư, liên tục khích lệ Tô Mặc dẫn theo cháu dâu tốt về nhà; tiểu tử Cố An Dương cũng khá khôn ngoan chua sẻ đùi gà trong bát với Lâm Thư; mẹ Tô cầm bàn tay tắng nõn của Lâm Thư, đắc chí nhìn cha Tô: "Hai người đàn ông các ông sang bên kia đi, đừng ở đây làm phiền con gái chúng tôi tâm sự"; cha Tô bị hai chữ
"Con gái" nướng khét lẹt, yên lặng quay đầu....
Nói chung, Lâm Thư rất được chào đón, Diệp Lan, thật sự triệt để bị coi như không tồn tại
Ăn cơm chiều xong, hình như Diệp Lan cũng nhìn ra được người nhà Tô gia hoàn toàn không chào đón cô, vội vội vàng vàng rời đi
Còn Lâm Thư, khi mẹ Tô vung khăn nhỏ, vẻ mặt nén nước mắt lưu luyến không rời, bị Tô Mặc kéo đi ra ngoài, cách thật là xa, vẫn còn nghe thấy tiếng mẹ Tô xuyên qua không khí truyền tới: "Các con phải thường xuyên về nhà đó~~~ nhớ đó~~~"
Xe dừng ở bên ngoài, hai người liền tay dắt tay, chậm rãi đi bộ dưới ánh trăng dịu dàng
Thấy thái độ trầm mặc khác thường của Lâm Thư, Tô Mặc không đoán ra cô đang suy nghĩ gì, càng phiền muộn. Không biết vì sao, cảm giác Lâm
Thư là một nhị hóa (Ngốc nghếch) vấn tốt hơn, cái dáng vẻ thâm trầm này, không thích hợp với cô chút nào
"Tô Mặc, thật ra thì em không hiểu, tại sao anh lại yêu em?"
Tô Mặc cúi đầu, nhìn Lâm Thư cau mày, khóe mắt vốn cong cong, lúc này lại mang theo một chút phiền muộn
Gương mặt tuấn tú của Tô Mặc đột nhiên phóng đại, hơi thở nóng sực phả vào mặt cô, khiến cho người ta có giảm giác say một chút. Lâm Thư không nhịn được, nhắm hai mắt lịa, chỉ có thể cảm nhận được anh dẫn dụ đầu lưỡi cô, ngậm chặt một cái, hàm giăn khẽ cắn.
Cảm giác như thế, thực quá mức rõ ràng, khiến cho Lâm Thư lập tức đỏ mặt
"Tiểu Thư, còn em tại sao lại yêu anh?"
Lâm Thư sửng sốt, dịu dàng? Phúc hắc? Anh tuấn? Những lý do này nghe qua đều không thể chịu được
Nhưng mà, tại sao cô yêu anh?
"Có đôi khi, yêu một người, chẳng qua là vì vừa mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy người đó" Tô Mặc tràn đấy ý cười nói: "Giống như là - lúc anh nhìn thấy em"
Không có ý do yêu, không có nghĩa là không yêu. Chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy người đó, đều cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cảm giác như thế, không cho phép bạn nghi ngờ
Đời này, có lẽ sẽ không cón có ai có thể mang đến cảm giác như vậy
"Cho nên, Tiểu Thư, em hiểu chưa? Ngoài em ra, anh không thể yêu bất kỳ ai khác"
"Ôi, anh xem vừa có hạt bụi bay qua" Đáng lẽ lúc này phải nên cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nhưng Lâm Thư đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, cũng làm cho Tô Mặc sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên trời một cái
Nhưng là ngay mấy giây sau, Lâm Thư đã che miệng cười trộm chạy lên phía trước vài mét.
Tô Mặc khẽ nhíu mày, bước nhanh về phía trước, xách Lâm Thư trên tay: "Nha đầu này, càng ngày em càng không biết kiêng dè gì nữa hả?"
Chữ "Ừm" được kéo ra thật dài, rất ý vị, làm cho
Lâm Thư đang toét miệng cười vội vàng cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em về nhà trước"
Có lẽ là hai chữ "Về nhà" đã lấy được lòng Tô Mặc, không ngờ anh lại không so đo gì nữa, dẫn cô trở về
********************
Ngày hôm sau, Lâm Thư mang đôi mắt gấu trúc thật to tới công ty, ngáp cả ngày, tất cả đều do Tô Mặc không biết tiết chế, thật là.... Lâm Thư nhớ lại buổi tối hôm qua, lại không khỏi đỏ mặt
Cái gọi là nghĩ là làm, Lâm Thư cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tô Mặc
"Này? Làm sao vậy?"
"Lâm Thư?" Đầu bên kia truyền tới giọng nói của Diệp
Lan
"Là tôi"
"Buổi trưa gặp mặt một chút chứ?"
"Được"
Loại xương cá này, nếu như không kịp thời dùng dấm để mềm hóa, vậy thì sẽ không gây thành đại họa, nhưng nếu mặc cho nó chắn ngang ở trong cổ họng, thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhiễm trùng sưng đau, cuối cùng không thể nào cứu vãn
Coi như là Lâm Thư cũng biết, hai chữ "Hộ thực" này viết như thế nào (Mình không hiểu từ hộ thực này nên giữ nguyên)
Đang suy nghĩ khi gặp Diệp Lan nên nói cái gì, không ngờ nhận được một cuộc điện thoại
"Em gái à, gần đây thuận gió xuôi nước chứ?" Giọng nói hào sảng từ đầu dây bên kia thực làm cho lòng người vui vẻ
"Chị Tiếu, lâu lắm mới được nghe giọng của ngài"
Kể từ sau khi đi thực tập, Lâm Thư liền ở trong nhà Tô Mặc,
Tiếu Đồng cũng chuyển đến ra một căn hộ cho thuê gần nơi nơi cô ấy thực tập, đã một thời gian dài hai người không gặp nhau rồi
"Thế nào, nớ tớ sao" Tiếu Đồng dương dương tự đắc:
"Xem ra mị lực của chị đây thật sự là không thể khinh thường"
Lâm Thư im lặng kinh thường
"Đúng rồi, chị Tiếu, có chuyện này cần chị cho ý kiến đây?" Tiếu Đồng và Ninh Nhị yêu nhau một thời gian dài như vậy, có chuyện mưa to gió lớn nào chưa từng gặp qua, Lâm Thư liền đem chuyện Diệp Lan ra nói với
Tiếu Đồng
"Cái gì? Gặp phải mấy thứ người như thế, để chị đây dậy cho cô mấy tuyệt kỹ tất sát" Tiếu Đồng oán giận, bắt đầu sự nghiệm truyền đạt những kinh nghiệm kinh điểm
"Vừa nhìn thấy mặt, bước đầu tiên, cậu phải quyết định thật nhanh, tỏ rõ địa vị của mình trong lòng Tô Mặc; bước thứ hai, kể lại quá trình quen biết, hiểu nhau, yêu nhau giữa cậu và Tô Mặc, càng chi tiết càng tốt; bước thứ ba, đào bới lại những kỷ niệm ngọt ngào của hai người, khiến cho người khác tức chết vì ghen tỵ; bước thứ tư, tiến hành tổng kết, giữa cậu và Tô Mặc không có ai có thể chen chân vào, nếu có giết ngay lập tức"
Nhất thời Lâm Thư sinh lòng sùng bái với Tiếu Đồng
********
Đến trưa, Lâm Thư lăng quăng một lát, liền ra khỏi công ty
Diệp Lan đã tới chỗ hẹn sớm hơn một chút. Nhìn thấy Lâm Thư,
Diệp Lan tự chủ trương goi một ly nước lọc, một ly cà phê đen
Đời này Lâm Thư ghét nhất là đắng, tất nhiên, cà phê đen cũng không ngoại lệ. Bình thường Tô Mặc không cho phép Lâm Thư uống cà phê, nếu thật sự là bất đắc dĩ, cũng chỉ là để cho cô thử Cabo Keno hoặc là cà phê hoa thức. Cho nên, việc Diệp
Lan gọi ly cà phê đen này, Lâm Thư chỉ dùng cái muỗn khấy nhẹ, chứ không hề uống.
Nhớ lại mấy lời nói kia của Tiếu Đồng, Lâm Thư hắng giọng, đang chuẩn bị mở miệng, không ngờ, Diệp Lan lại giành trước cô: "Tôi nghĩ, chắc cô vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và Tô Mặc?"
Ôi trời?! (⊙o⊙)
"Tôi xin giới thiệu lại một chút, tôi là người yêu cũ của
Tô Mặc - Diệp Lan"
Lâm Thư:........... o(╯□╰)o
"Lúc tôi mười lăm tuổi, vì liên quan đến việc học hành, nên ở nhờ nhà họ Tô, lúc đó tôi đã quen Tô Mặc, anh ấy mười sáu tuổi"
"Nhất định cô không ngờ rằng, lúc đó Tô Mặc xuất sắc tới mức nào. Tất cả học sinh nữ trong trường, đều vì sự chính chắn trưởng thành của anh ấy mà mê muội, dĩ nhên, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng anh ấy lại lạnh lùng với tất cả mọi người"
"Nếu như không pahỉ là tôi ở cùng với anh ấy, chắc anh ấy cũng không thèm liếc nhìn tôi dù chỉ nửa con mắt ?"
"Nhưng mà, lâu ngày sinh tình, tôi và anh ấy ở cùng một nhà, gần như là tất cả mọi người chưa từng hoài nghi chuyện này"
"Khi đó, chúng tôi cùng nhau trốn học đi ngắm biển, cùng nhau thức suốt đêm chỉ vì đợi đến lúc mặt trời mọc, cùng nhai nằm trên sân thượng nghe nhạc, trong thời gian hai năm này có lẽ cô sẽ không thể tưởng tượng được tốt đẹp đến mức nào đâu"
"Nhưng mà, tôi thật sự không ngờ, anh ấy lại không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với gia đình họ Tô"
"Mặc dù, lúc này đối với tôi chuyện đó hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà, đối với cha tôi mà nói, là chuyện không thể được"
"Ông ấy xem thường Tô Mặc không có bất kỳ thân phận gì.
Không cho phép chúng tôi ở cùng một chỗ, vì vậy, đã giúp tôi chuyển trường, tôi và Tô Mặc bị buộc tạm thời chia tay"
"Anh ấy đi du học nước ngoài, cũng chính vì lý do này.
Anh ấy mang theo mối tình thương tổn rời khỏi đây, Đây cũng chính là lý do tại sao bây giờ mọi người trong nhà họ Tô lại có thái độ như vậy với tôi"
"Ở trong mắt bọn họ, tôi đã làm tổn thương Tô Mặc. Vì có yêu nên mới có hận, không phải sao?"
Diệp Lan chậm rãi nói, Lâm Thư nghe xong hoàn toàn sửng sốt, bước này, tại sao không giống như tiếu động dậy vậy?
"Vậy cô tìm tôi rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Cô vẫn không hiểu sao?" Diệp Lan nhíu mày
"Tôi đã trở lại, chỉ có tôi, mới là người thích hợp nhất
ở bên cạnh Tô Mặc"
"Không ngờ, sau khi tôi rời đi, ánh mắt Tô Mặc lại trở nên kém như vậy, lại chọn cô?"
"Nhưng mà, nói cho tới cùng cô có thể làm cho Tô Mặc được gì nào? Cho dù là công việc hay cuộc sống, nhìn dáng vẻ cô như vậy, chắc không có sở trường đặc biệt nào? Người Tô Mặc cần là người có thân phận có thể giúp anh ấy nâng cao sự nghiệp một bước? Hoặc là người vợ đảm đang trong mọi việc, để cho sau mỗi ngày anh ấy mêt mỏi trở về nhà có thể hưởng thụ my vị"
Lâm Thư trầm mặc, không sai, đến vây giờ cô vẫn chỉ là một sinh viên thực tập, ngay cả công việc làm chính thức cũng không có, sau khi về nhà, cũng chỉ có thể quấn lấy Tô Mặc đòi làm đồ ăn ngon, bản thân cũng ngu ngốc không biết sắp xếp công viêc....
Nhưng mà.....
"Ngựa tốt không ăn cỏ phía sau. Cô dựa vào cái gì mà cho rằng Tô Mặc sẽ chọn cô?"
"Trong công việc, có cấp dưới giúp anh ấy,; việc nhà mà cô nói cũng có thể thuê người làm. Những thứ này, tiền bạc đều có thể giải quyết được hết. Việc mà tôi phỉa làm, chính là làm cho Tô Mặc cảm thấy hạnh phúc"
"Lúc đầu, cô vì thân phận của Tô Mặc mà rời đi, bây giờ, cũng vậy vì thân phận của anh ấy nên mới trở lại, chẳng lẽ Tô Mặc là thằng ngốc sao?"
"Tôi không biết vì sao Tô Mặc lại chọn tôi. Nhưng lý do này có gì quan trọng sao? Tôi chỉ nhìn kết quả"
Lâm Thư nói xong, liền đẩy cốc cà phê chưa hề nhấp môi về phía trước, ánh mắt nhìn Diệp Lan cũng dần dần trở nên lạnh lùng
Nhìn qua dáng vẻ vô cùng kiên định
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, tay cô run đến mức nào
"Tiếu Đồng, mấy cái chiêu tất sát của cậu rốt cuộc là được lôi từ đâu ra hả?"
".....baidu"
Baidu hại chết người rồi!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
184 chương
217 chương
71 chương
911 chương