Mr. Bu vẫn luôn thích nuôi một con Samoyed, nhưng tôi bị mắc chứng sợ động vật. Anh từng thử giúp tôi khắc phục những chướng ngại tâm lý, tuần tự từng chút một, đầu tiên là nuôi cá vàng, sau đó là chuột Hamster. Thế nhưng, hai con chuột Hamster nhà tôi từ lúc sinh ra cho tới khi tạ thế, tôi vẫn không dám chạm vào chúng. Nhưng dù sao cũng chung sống với nhau hai năm trời, lúc chôn chúng, tôi đã khóc. Tôi quệt hết nước mắt nước mũi vào người Mr. Bu, “Chúng ta sẽ không bao giờ nuôi con gì nữa, đến lúc chúng chết đi, em buồn lắm, không chịu được”. Mr. Bu ôm lấy tôi, “Được, chúng ta không nuôi nữa”. Từ đó trở đi, anh không bao giờ nhắc tới chuyện nuôi thú cưng nữa. Sau này, tôi cùng Mr. Bu về thăm quê anh, nhìn thấy cuốn sổ nhật ký của anh thời tiểu học có viết, “Tôi thường xuyên tưởng tượng ra cảnh ngôi nhà của mình trong tương lai, nắng chiếu rực rỡ, hoa cỏ ngập tràn, quan trọng nhất là, nhà tôi sẽ nuôi một chú Samoyed mũm mĩm đáng yêu, sáng nào cũng chạy vào liếm mặt tôi, đánh thức tôi dậy”.