Tôi là dân “tỉnh lẻ”, phải tốn tiền thuê nhà, lương lại thấp, đúng là sống cảnh “cạp đất mà ăn”, không, tôi chỉ được “húp không khí’ mà thôi. Tôi chỉ dám mua quần áo hàng chợ, có lần tôi lôi cả Mr.Bu cùng đi. Lúc đứng trong phòng thử đồ, tôi không tự kéo khóa váy lên được nên phải gọi anh vào giúp. Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện anh không gầy như tôi nghĩ, vừa bước vào đã chiếm hết hơn nửa gian. Còn chưa kịp cảm nhận được không gian mờ ám này, tôi đã bị anh cốc vào đầu, đau đến nỗi hét toáng lên, “Bỏ em ra! Đau quá!”. Ở bên ngoài có tiếng cười khúc khích. “Đừng có kêu nữa, ngoài kia người ta hiểu lầm đấy’, anh trầm giọng nhắc nhở. Nhưng không kịp nữa rồi, khi chúng tôi bước ra, quần chúng bên ngoài đã hoàn toàn hướng ánh mắt tò mò về phía hai chúng tôi. Sau đó trên mạng nổi lên clip “hot” của một cửa hàng quần áo, tôi liền đưa cho Mr.Bu xem. Không biết anh đôt nhiên nhớ tới điều gì, mặt mũi cứ đỏ hết cả lên.