Tôi không dám xem phim kinh dị, nhưng lại vẫn muốn xem. Mr.Bu đã dạy cho tôi một cách, đó là tắt tiếng đi, bật bài Quả táo nhỏ lên. Khi ma nữ bò từ trong màn hình ra, câu hát, “Anh là quả táo nhỏ của em...” vang lên, tạo cho người ta cảm giác như đang xem phim hài.  Hôm đó ở Shiangsan Movie & Television Town (Chiết Giang), tôi gặp một đoàn du lịch Hàn Quốc, tất cả đều mặc áo choàng theo phong cách tôn chủ Mai Trường Tôn. Chị em fan girl khắp thiên hạ đều là người một nhà! Tôi hùng hổ xông vào dùng tiếng anh giao lưu với họ một lúc lâu, đến lúc ngoảnh lại thì đã không thấy Mr.Bu cùng đồng hành với mình đâu nữa rồi. Sau khi về khách sạn, tôi thấy anh đang nằm trên giường xem phim kinh dị. Tôi liền cởi giày, trèo lên nằm cạnh anh, “Đừng giận, đừng giận nữa mà, em xem phim kinh dị cùng anh nhé”. Tôi nói nhanh tới mức suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Anh lại còn cố tình làm khó, “Không được tắt tiếng”. “Được, được, được, không tắt tiếng” Tôi với tay mở bình luận trực tiếp. Đúng lúc ma nữ tóc trắng khắp người toàn máu bò từ trên cầu thang xuống, màn hình hiện lên một câu bình luận spam kín đặc. Biểu cảm của Mr.Bu cho tôi biết rằng, nội tâm anh đang tan vỡ thành trăm mảnh.