Mr Happy

Chương 2

Một đêm không mộng, Trịnh Hoài Nhi còn muốn ngủ thêm lúc nữa nhưng lại bị một cái tát nhẹ nhàng mà êm ái đánh thức. Cô mở cặp mắt nhập nhèm, mơ hồ nhìn thấy Happy đứng trước mặt, cái đuôi vểnh cao đầy quý tộc. Cô vẫn còn buồn ngủ liền nhắm mắt lại ngủ tiếp. Lần này không chỉ là một cái tát, cô bị cả cái mông béo núc ních toàn lông của Happy in lên mặt. Happy kêu lên một tiếng "Meow!" đầy tức giận. Trịnh Hoài Nhi nào còn dám ngủ tiếp, cô dụi mắt ngồi dậy cho mình tỉnh táo. Happy xoay mông đầy kiêu hãnh về phía cô, cái đầu lúc lắc ra hiệu cho cô nhìn bát ăn của mình đã trống rỗng, khay nước bên cạnh cũng không còn giọt nào. Trịnh Hoài Nhi chợt nhớ ra tối qua mình lại quên không đổ đầy thức ăn và nước uống vào bát cho Happy, bảo sao sáng nay nó lại tức giận với mình như vậy. Phận làm nô tì, cô cảm thấy bản thân khổ cực hết sức, nhưng Happy là người bạn duy nhất trong ngôi nhà này cô có thể thoải mái tâm sự, đây quả là một mối tình ngọt ngào đầy đau khổ. Rán cho mình một quả trứng, hâm nóng sữa tươi rồi ăn vài lát bánh mì, Trịnh Hoài Nhi nhanh chóng kết thúc bữa sáng của mình. Cô nhìn đồng hồ, mới có hơn bảy giờ sáng, còn gần hai tiếng mới tới giờ mở cửa quán. Ánh nắng dịu dàng chiếu từ ngoài cửa sổ vào căn phòng, cô vươn vai ưỡn mình, bỗng nhiên nổi hứng ra ngoài đi dạo. Trịnh Hoài Nhi là một trạch nữ đủ tiêu chuẩn, suốt ngày ru rú ở nhà hết ăn lại nằm, rất ít khi ra ngoài, có bạn bè hẹn đi chơi cô cũng ít khi đồng ý. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng không gay gắt, mây trắng lượn trôi, cô muốn đi ra hít thở chút khí trời mát mẻ, sợ ở trong nhà lâu quá đến mốc meo cả người. Happy đã ăn uống xong đang ngồi liếm tay, cô đi tới ôm nó lên, mặc cho nó một bộ quần áo mới rồi cả hai đi ra ngoài. Happy ngoan ngoãn cho cô ôm, hiếm khi mới thấy cô ra ngoài vào buổi sáng, nó tò mò muốn xem cô định làm gì. Chỗ cô ở ngay cạnh khu chung cư nhỏ, gần đó có khoảng sân rộng trồng đầy cây cối, gần như là một công viên thu nhỏ. Lúc cô đi xuống cũng không còn sớm, những người đi tập thể dục đã về gần hết, chỉ còn vài người giống cô dắt thú cưng đi dạo. Happy lười biếng nằm trên tay Trịnh Hoài Nhi ngó xung quanh, đến khi thấy có mấy bạn mèo của nó đang phơi nắng thì nhảy xuống khỏi người cô, đến gần đám bạn của nó. Cô bật cười, tìm chỗ ghế đá trống ngồi xuống. Cô ít khi ra ngoài vào tầm này, lại không nghĩ chỗ công viên này mát mẻ như vậy, cảnh sắc cũng không tồi, hoa cỏ xanh xanh vàng vàng nhìn rất thích mắt. Cách cô không xa có một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang cố gắng giữ một con chó to không cho nó chạy loạn. Con chó kia cô không biết là loại chó nào, nhưng hình thể của nó còn to hơn cô bé kia. Cô bé dùng cả hai tay nắm chặt dây xích, con chó thì vô tư chạy qua chỗ này lại rẽ sang chỗ kia rất năng động. Cuối cùng cô bé bị tuột tay khỏi dây xích, ngã ngồi cái bịch xuống đất. Trịnh Hoài Nhi thấy thế vội chạy đến đỡ cô bé dậy, phủi đất cát dính trên quần áo cô bé. Cô bé mở to đôi mắt tròn nhìn cô, bị ngã nhưng không hề khóc, còn rất ngoan ngoãn cảm ơn cô. Cô cười xoa đầu cô bé. Con chó to biết mình phạm lỗi, ỉu xỉu tới gần cô bé sủa lên hai tiếng. Cô bé hai tay chống hông, hừ một tiếng, dậm chân thật mạnh. “Em là đồ chó hư. Hôm nay không cho em ăn kem nữa.” Con chó lấy lòng liếm mấy cái vào tay cô bé, cô bé cầm dây xích dắt con chó ra chỗ khác, trước khi đi còn không quên cảm ơn cô lần nữa. Trịnh Hoài Nhi mỉm cười nhìn một người một chó đi xa dần, thật là một đứa bé đáng yêu. Cô quay lại ghế đá, Happy vừa lúc trở lại, cô ôm Happy trở về nhà. Về đến nơi, Mai đang đứng trước cửa quán, thấy cô thì khá ngạc nhiên: "Hôm nay cơn gió mát nào đưa chị chủ ra ngoài thế này?” Cô liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không buồn trả lời câu hỏi vô vị đó. Cô chỉ là ít khi đi ra ngoài thôi, đâu cần thiết phải tỏ thái độ như chuyện lạ nghìn năm có một thế chứ. Cô tra chìa khóa vào ổ, vừa mở cửa vừa hỏi Mai: “Sao nay đến sớm thế?” Mai thở dài, uể oải cầm túi xách bước vào. “Em bị mẹ cằn nhằn đến ong cả hai tai. Chị nói xem, một cô gái trẻ tuổi thanh xuân phơi phới như em, mới có hai ba tuổi mà mẹ đã lo em không lấy được chồng rồi, suốt ngày bắt em tìm bạn trai, lại còn giới thiệu xem mắt gì đó. Em sợ mẹ em nói mãi, đành lấy cớ rằng quán hôm nay có việc mở cửa sớm để chạy thoát thân.” Trịnh Hoài Nhi đóng hết cửa kính, mở điều hòa, pha hai ly sữa cho mình và Mai. “Chuyện này thì có gì đâu. Chị ở trong tình trạng này mấy năm nay rồi, nghe bố mẹ nhắc đến nhiều cũng thành quen.” Mai cầm lấy ly sữa uống một ngụm: “Bố mẹ chị cũng thế à?” Trịnh Hoài Nhi cười: “Em mới hai mươi ba, còn chị đã hai mươi tám cái mùa xuân rồi. Tuổi này của chị người khác không có con thì cũng lập gia đình hết rồi, sao bố mẹ chị không lo cho được.” Hai người ngồi xuống bàn gần đó, Trịnh Hoài Nhi nói tiếp: “Trước kia mẹ chị còn đặt yêu cầu con rể phải thế này phải thế nọ. Nay thì chỉ cần chị có người yêu, dù là tên nhà quê xấu xí thì mẹ chị cũng cười mà chấp nhận.” Nói đến đây cô cũng tự mình bật cười. Mai mở to mắt cảm thán: “Trời ạ! Mẹ chị cũng đỉnh thật. Nhưng chị đối phó với mẹ chị như thế nào?” Trịnh Hoài Nhi lắc đầu: “Còn có thể đối phó thế nào, bố mẹ nói gì cũng gật đầu đồng ý hết, sau đó lấy cớ mà cho qua chuyện thôi.” Mai nghe thế tiếp tục thở dài: “Thật hết cách với các mẹ.”