Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi
Chương 23 : Hư hư thật
Đức phi sảy thai, Vu lương nhân chết, Triệu phi mất tiếng, Thái Hậu bệnh... nhiều chuyện như vậy chỉ xảy ra trong một đêm. Nội cung nhất thời lo lắng nhiều hơn là vui sướng khi người gặp họa, bởi vì mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, không biết khi nào sẽ tới trên đầu mình ; chỉ cần vô ý là ám hỏa đó sẽ đốt mình, cho nên tất cả đều là bàng quan, bo bo giữ mình.
Đêm qua, Uyển quý phi vào Cảnh Nhân cung hầu hạ Thái Hậu. Án Đức phi sảy thai sẽ do hoàng hậu toàn quyền điều tra. Nghe nói nhà vua còn để Tôn Đắc Trung ở bên cạnh hoàng hậu, cho thấy ngài rất là tức giận.
Lai lịch mấy hòn sỏi cũng đã điều tra xong, là từ con đường nhỏ ở gần Lâm Hoa cung của Hinh phi.
Hoàng cung lớn như vậy, để tìm được lai lịch mấy hòn sỏi nho nhỏ đó có thể nói là mất không ít sức, nhưng cuối cùng Tôn Đắc Trung vẫn làm được. Phía tây Lâm Hoa cung có một con đường đá sỏi, nhiều người hành tẩu, thêm trời mưa nên nó nhẵn bóng.
Hôm qua Tô Hành ở Cảnh Nhân cung cùng Uyển quý phi coi chừng Thái Hậu, hôm nay y mang cặp mắt gấu trúc và mi gian đượm buồn đến Phượng Tê cung, nhất là lúc nghe được Tôn Đắc Trung hồi bẩm nói hòn đá từ Lâm Hoa cung mà ra thì sắc mặt y càng lúng túng.
Chuyện nhấc tới Hinh phi liền khó khăn. Ngay cả việc giả mang thai hại hoàng hậu sảy thai đều có thể cho qua, thì như thế nào y sẽ để ý cô ta hại Đức phi ?
Tô Hành nằm trên tháp, đóng mắt, không mở miệng. Cung nhân đã bị sai ra ngoài. Mắt Tiêu Quân Nhã chợt lóe sắc lạnh, rồi lại ôn hòa tiêu sái tiến lên, ngồi trên tháp xoa thái dương cho y.
Nghe tiếng Tô Hành thở dài, Tiêu Quân Nhã nhàn nhạt nói :
« Bệ hạ có thể nghe ý thần thiếp không ? »
Tô Hành hô hấp tựa hồ ngừng lại, mới nặng nề trả lời :
« Ugh, nàng nói đi. »
« Thần thiếp nghĩ... Tuy đá là từ Lâm Hoa cung, nhưng hung thủ không nhất định là Hinh phi. Hinh Phi là người như thế nào, ngài và thần thiếp đều rõ. Huống hồ nàng cũng đã từng mất con. Hinh phi thiện tâm, làm sao có thể tàn nhẫn hại Đức phi nếm trải cảm giác kinh khủng này ? Đá... ngài có thể thấy, Hinh phi há lại lấy đồ vật ở gần cung mình ? Bởi vậy, có thể thấy hung thủ muốn vu oan giá họa. »
Tô Hành mở mắt, thấy Tiêu Quân Nhã chăm chú nhìn mình ;
« Chưa hết. Người nọ chọn lúc trời mưa mà xuống tay ; ngay cả sáu ngự y khi nào có mặt khi nào không, khi nào Đức phi đi ra ngoài đều nhất thanh nhị sở... suy ra người nọ kỳ thật vẫn luôn giám thị Trường Nhạc cung. Hoặc là nói, người nọ chính là người của Trường Nhạc cung, nhưng đã bị mua chuộc. »
Tô Hành ngồi dậy, nhíu mày nhìn nàng : « Nàng nghĩ như vậy ? »
« Dạ ! » Tiêu Quân Nhã cười, hơi hơi cúi mắt, « Thần thiếp là Hoàng Hậu, chuyện nội cung vốn không nên làm bệ hạ phân tâm, nhưng hôm nay nhiều chuyện liên tiếp xảy ra... thần thiếp cảm thấy lực bất tòng tâm. Hậu cung tranh đấu, ngài cũng biết nó như thế nào mà... Mưu hại hoàng tự là tội lớn, theo luật sẽ trảm lập quyết, Vu lương nhân gây ra chuyện như vậy... ngài thiện tâm không truy cứu tộc họ, nhưng nếu không có cảnh cáo, sợ là từ nay chuyện như thế sẽ lại diễn ra. »
« Sự tình liên lụy nhiều quá, thần thiếp hy vọng có thể điều tra ra, cho Đức phi một cái công đạo. Sau là cảnh cáo kẻ có ý muốn làm loạn. » Nàng tự trách và cười khổ : « Nói đến... đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không bảo vệ được Đức phi... »
Tô Hành nay 24 tuổi, chưa có con. Song hồi Tiên Đế vào lúc này đã có 5 - 6 vị Hoàng tử hay Công chúa.
Nhìn nước mắt của nàng, Tô Hành ôm nàng vào lòng và cúi đầu hôn khóe mắt dính nước mắt, nhẹ giọng nói :
« Làm sao lại nhận hết lỗi rồi, chuyện này nàng khống chế được sao ? »
Tiêu Quân Nhã hít hít, cố nén nước mắt nhưng vẫn có mấy giọt rơi xuống lưng bàn tay Tô Hành. Chỗ đó nóng lên. Không thích hậu phi khóc, Tô Hành lúc này vậy mà không có cảm thấy chán ghét. Y lau nước mắt cho nàng, không khỏi thở dài,
« Trẫm nhớ Quân Nhã khi xưa chưa bao giờ khóc. »
« Đó là bởi vì thần thiếp đều trốn khóc một mình. » Nàng rưng rưng nhìn Tô Hành : « Ngày xưa, thần thiếp nào dám khóc trước mặt ngài... thất nghi như vậy thần thiếp không dám. Nhưng... hiện giờ, nội cung vân ba quỷ quyệt, thần thiếp nhìn mà sợ... Thần thiếp... lực bất tòng tâm... Nghĩ đến hài nhi còn chưa chào đời... thần..thần thiếp... đau lòng quá... »
Tô Hành thở dài, hôn môi nàng, ôn nhu nói : « Nàng còn có trẫm đây... Đừng đem hết mọi việc lên vai mình. »
« ... Quân Nhã... hài tử, chúng ta có thể lại có, nàng đừng thương tâm. » Y thì thào bên tai nàng.
« Thần thiếp thất thố. » Nàng xoa hai mắt khóc đỏ bừng, nhìn y nói.
« Như thần thiếp vừa nói, nếu hung thủ vu oan hãm hại Hinh phi, khả năng là người Trường Nhạc cung rất cao. Cho nên, ngài hãy bắt đầu từ đó, thẩm tra cung nhân Trường Nhạc Cung. Thần thiếp không tin bọn họ không ai nhìn thấy kẻ đáng ngờ... »
Tiêu Quân Nhã vừa nói, Tô Hành vuốt ve mắt nàng với nụ cười ôn hòa. Hình ảnh một đôi vợ chồng ân ái.
Lần này dù chuyện không có liên quan tới Hinh phi thì cũng đã để lại một lỗ hổng trong lòng Tô Hành. Tiêu Quân Nhã muốn cái lỗ hổng này càng to càng tốt, nàng muốn nhìn Tô Hành có thể nhịn Hinh phi được bao lâu.
« Trước mắt là lo cho Thái Hậu, chuyện này hãy giao cho thần thiếp, ngài chỉ cần lo việc triều chính, không cần lo lắng vì việc này. » Nàng nói.
Mắt Tô Hành nổi lên ôn nhu, nhìn động lòng vô cùng. Tiêu Quân Nhã cũng mỉm cười song sâu trong lòng là lãnh ý. Tô Hành động dung, thật tình cầm tay Tiêu Quân Nhã, kề vào mặt và khẽ hôn môi nàng.
« Nàng xử lý nội cung xưa nay đều rất tốt, trẫm rất vừa lòng. Chuyện lần này sẽ như nàng nói, phải tra cho rõ. Nàng yên tâm, trẫm và nàng sẽ cùng nhau làm việc, trẫm sẽ không để nàng mệt nhọc. » Y nói.
Hơi thở phun trên mặt làm nàng đỏ mặt, lại nghe y nói sẽ nhúng tay vào thì cũng là kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ra vẻ trấn tĩnh :
« Tốt quá. Bắt được hung thủ, tất phải trọng phạt ! »
Nàng nghiêm nghị nói nhưng trên mặt lại đỏ như trái táo, Tô Hành nhìn xem mà ý cười trong mắt càng thịnh, bởi vì y mới phát hiện hoàng hậu của y lại có một mặt ngượng ngùng đáng yêu như vậy.
Vốn là nàng còn muốn nói chuyện của Triệu phi, nhưng nàng biết bầu không khí tốt lành bây giờ vất vả mới có nếu bởi vì Triệu phi mà tan đi vậy thì mất nhiều hơn được. Dù sao thì Tô Hành cũng không để ý, nàng sẽ không nói, để giải quyết xong chuyện Đức phi cũng không muộn.
Tô Hành nói chuyện cùng Tiêu Quân Nhã một lát nữa mới rời đi. Chính vụ còn chưa xử lý xong, y phân phó Tiêu Quân Nhã đi thẩm vấn cung nhân Trường Nhạc cung trước, y xử lý xong chính vụ sẽ tới.
+
Bầu không khí Trường Nhạc cung bắt đầu từ hôm qua đã trầm lặng. Đức phi giờ không biết là lần thứ mấy khóc đến hôn mê. Ngoại trừ ngày hôm qua xảy ra chuyện, nhà vua tự mình đến Trường Nhạc cung một chuyến, còn lại thì chưa, đừng nói đến là thăm Đức phi.
Thải Hà vẻ mặt tiều tụy nhìn hoàng hậu, dè dặt hỏi : « Vì sao nương nương muốn dẫn cung nhân Trường Nhạc cung đi ? »"
« Thải Hà, bản cung hỏi ngươi, thị tỳ hầu hạ bên cạnh Đức phi có mấy người ? » Tiêu Quân Nhã thản nhiên nhìn Thải Hà, bưng trà nhấp một ngụm.
« Hồi nương nương, chỉ có nô tỳ và Thải Anh. » Thải Hà trả lời. Vừa rồi bị hoàng hậu nhìn cho cả người rùng mình... Chuyện Vu lương nhân hoàng hậu xử lý có thể nói là sấm rền gió cuốn : bên Vu lương nhân vừa mới lục soát được bạch phụ tử phấn thì đã có người đi Cảnh Nhân cung bẩm báo Bệ hạ Thái Hậu, thánh chỉ liền ban xuống ban chết Vu lương nhân, một khắc cũng không chậm trễ. Tốc độ như thế làm cho đám nữ nhân nội cung líu lưỡi. Nghe nói người còn chưa kịp biện giải đã bị ban chết.
« Như vậy... nhiều việc ở Trường Nhạc cung là do hai ngươi trông nom ? Ngươi có thấy ai trong hoặc ngoài Trường Nhạc cung này có gì khả nghi không ? »
« Dạ... trước đó vài ngày, nô tỳ nhìn thấy cung nữ Hạ Châu bên cạnh Hinh phi đi qua Trường Nhạc cung, nàng cầm một cái rổ, nghĩ là nàng đến hái hoa nên không có để ý...» Tự dưng Thải Hà nổi lên nghi ngờ.
« ... » Tiêu Quân Nhã trầm mặc không nói.
Thải Hà nhìn hoàng hậu ngồi nhập thần bất động trên cao mà suy nghĩ : việc này có liên quan tới Hinh phi ? Bệ hạ không quan tâm Đức phi là bởi vì việc dính dáng tới Hinh phi ? Toàn hoàng cung ai mà không biết bệ hạ sủng Hinh phi tận trời, nếu không phải còn có hoàng hậu, hậu cung đã trở thành thiên hạ của Hinh phi rồi.
« Hãy nói cho Đức phi, bản cung chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho nàng, ngươi hãy khuyên nàng an tâm tĩnh dưỡng nhiều thêm. » Tiêu Quân Nhã nhìn Thải Hà, « Chuyện này liên lụy nhiều thứ, cung nhân Trường Nhạc cung nếu còn trong diện tình nghi thì không thể trở về, bản cung sẽ điều một ít cung nhân mới vào trước. Các ngươi chỉ cần hầu hạ Đức phi mà thôi. »
« Nô tỳ tạ ơn nương nương. » Thải Hà cúi người tạ ơn.
Tiêu Quân Nhã uống trà xong, rồi nhìn nhìn Đức phi, rồi rời khỏi Trường Nhạc cung.
Truyện khác cùng thể loại
2602 chương
61 chương
98 chương
102 chương