Bùi Thiên cảm thấy mình điên rồi. Hai con chim nhỏ đuổi bắt nhau bay thoáng qua, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, con đường bên cạnh xe cộ qua lại như mắc cửi, khói thải màu đen từ ống bô vô cùng ô nhiễm, bốn giờ chiều, đây là khoảng thời gian không có nhiều  người đi lại trên đường, thế nhưng mấy người rải rác tản bộ qua đây đều không hẹn mà khi đi ngang qua Bùi Thiên, đều đồng thời liếc nhìn hắn một cái. Nhưng phản ứng của những người qua đường vô ý đi qua cũng không có giống nhau, kinh ngạc trêu tức hiếu kỳ cũng có hoặc là chỉ lạnh lùng liếc nhìn mà thôi. Tại sao lại ra nông nỗi như vậy? Nhìn xem biểu hiện của người trong cuộc rồi sẽ hiểu rõ—— Bùi Thiên đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời với vẻ mặt ngây dại cùng ánh mắt đờ đẫn, may mắn miệng hắn vẫn còn đóng chặt lại không giống như người mất trí mà há to ra, nếu không bụi bặm từ khói xe cùng với mấy con ruồi bay trong không trung cũng muốn tiến vào. Mà khi hắn ngây người vào phút thứ mười lăm, một người đang cúi đầu vội vàng đi trên đường không có chú ý mà đụng mạnh một cái vào vai Bùi Thiên, bởi vì vậy nên hai người lảo đảo lui sau vài bước, người đi đường ngẩng đầu muốn nói xin lỗi chỉ nhận lấy một ánh mắt biểu lộ không thèm đếm xỉa tới, sau đó người vừa mới bị đụng giống như là không có chuyện gì mà mở rộng bước chân, sát qua vai người đi đường rồi đi thẳng về phía trước. Đương nhiên, không có chuyện gì xảy ra chẳng qua là theo con mắt của người đi đường nhìn theo bóng lưng ung dung dần đi xa mà ra, trên thực tế, Bùi Thiên dang gặp phải vấn đề rất lớn, hắn rời đi địa phương mà hắn đã đứng ngốc liên tục mười bốn phút. “Đến cùng là bị cái bệnh gì nha!” Bùi Thiên dùng sức lau mặt, thấp thỏm không yên mà đi trên lối đi bộ bên cạnh, cành cây nhỏ màu xanh đung đưa che đi chút ánh nắng mặt trời, trên mặt đất hình ảnh dao động, mà sau khi nhìn chằm chằm vào mặt đất vài giây, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang tòa chung cư ở bên cạnh. Chết tiệt, tại sao hắn lại ở bên ngoài bức tường sơn loang lổ, khung sắt thép lòi ra cả bên ngoài mà sững sờ a? Đúng vậy, Bùi Thiên không phải là nhìn vào bầu trời, mà chính xác, là chậu hoa trên khung sắt, cái kia phủ kín đầy chậu hoa. Thật sự là bị mê muội rồi! Bùi Thiên thu hồi ánh mắt, lần nữa cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trộn lẫn những mảnh kiếng vỡ và gạch men, im lặng giơ tay bắt đầu tách ta ngón tay để đếm số lần, tiếp theo liên tục không ngừng đếm một lần lại một lần, vẻ mặt tan vỡ càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hắn thẹn quá hóa giận mà dùng sức hất tay ra, ngiêng đầu nhìn về làn xe dài vô tận dường như không có điểm dừng. Tám lần rồi! Hắn muốn tự sát đã tám lần rồi! Rốt cuộc là tại sao vẫn không chết được a a a?!!! Làm cho hắn dọc đường mê muội mà ngẩng đầu lên, hy vọng chậu hoa rơi xuống đập trúng đầu hắn,  nhưng hắn biết rõ điều đó không có khả năng, cho dù hắn đứng đây chờ cho cơn bão ập đến, cho dù là gió thổi mạnh đến cấp mười, thổi cho tấm biển khung sắt cây cối đổ xuống, hắn cũng tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không bị rớt trúng. Bởi vì hắn không chết được a!! Thật giống như có một người âm thầm cố tình chen ngàng vào, số lần hắn tự sát tuyệt đối cũng được ghi vào kỷ lục thế giới rồi đi! Bùi Thiên hoài nghi mình, có phải hay không được thần linh phái xuống trần gian chịu rèn luyện, chưa có rèn luyện xong thì không được chết, nhưng hiển nhiên đây chỉ là giả thuyết mà trong lúc vô tình hắn tưởng tượng ra, bởi vì ý tưởng này đối với hắn dù sao cũng là vô căn cứ. “Đúng là điên rồ.” Bùi Thiên rủ mắt xuống lầu bầu, hắn miễn cưỡng đánh một cái ngáp, một bên vò vò mái tóc một bên đi đến khu dân cư cách đó không xa. Kỳ Vũ lười biếng dựa vào lan can trên sân thượng, dùng cánh tay chống lấy cằm, hơi híp mắt cảm thụ ánh mặt trời mùa hè phủ lên trên má phải. Không duy trì trạng thái này bao lâu, rất nhanh cậu đã cảm nhận được má phải của mình nóng rát lên, thẳng đến khi đưa tay vuốt lên cảm thấy hơi đau đau mới thôi, quay qua kéo rèm cửa sổ sát đất lại, vào nhà rời khỏi cái sân thượng đầy nắng kia. Điều hòa trong phòng rung nhè nhẹ khi được bật lên, nhiệt độ được điều chỉnh không quá thấp mà vào khoảng 28 độ để bảo vệ môi trường, nhưng hiển nhiên so với nhiệt độ bên ngoài vẫn là thấp hơn, cơ thể vừa rồi ở bên ngoài bởi vì ánh nắng mà nóng lên, hiện tại đã được làm mát mà cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn. Chỉ là cậu có chút lực bất tòng tâm mà thôi. (*tâm mình thích làm nên việc nào đó nhưng không đủ khả năng) Không sai, là lực bất tòng tâm. Lúc một người cố gắng làm một cái gì đó mà nhiều lần thất bại, thất bại này có loại cảm giác như đưa đám, tuyệt đối không chút do dự mà đánh bại hoàn toàn tinh thần hiếu chiến. Loại trạng thái này được gọi: không có năng lực. Tám lần a tám lần, tự sát tám lần cũng chưa có một lần thành công. Kỳ Vũ cố gắng mà lật lại cơ thể giống như không có xương, nằm ngửa ở trên giường, không có cái quái gì chỉ mệt mỏi mà đưa mắt phóng tới trần nhà màu trắng. Tuy rằng một trong số tám lần đó cũng có loại không đáng tin cậy, ví dụ như… Dùng bồn tắm để chết đuối? Phòng xông hơi lần kia? Rồi còn tự kéo mình đến sinh nhật, chỉ gặp thôi mà cũng nghĩ đến chuyện uống rượu say chết. Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy mất mặt. Kỳ Vũ phiền muộn mà xấu hổ che mặt, cho dù hiện tại chỉ có mình cậu trong phòng không có ai có thể nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Cái loại không chết được này rốt cuộc là do vận khi tốt hay là không tốt? Kịch bản máu chó của phim thần tượng cũng không lợi hại bằng cậu, bởi vì ngồi trên ban công ngẩn người nên đột nhiên sẽ nghĩ tới không chừng có khối thiên thạch rơi xuống, đem cậu đè chết. Kỳ Vũ thở ra một hơi thật dài, quyết định xuống giường ngồi vào ghế trước máy tính, trong lúc chờ máy tính khởi động xong thì ánh mắt không có mục đích mà quét qua khắp bàn, khi nhìn thấy hộp thuốc màu trắng trên kệ hai tầng bên cạnh máy tính, cậu giận tái mặt. Đưa tay nắm lấy cái hộp kẹo bạc hà thoạt nhìn bên ngoài toàn là chữ nước ngoài cứ nghĩ là hộp thuốc, mở nắp lấy ra một viên kẹo cho vào mồm, cảm giác the mát từ đầu lưỡi dần xông thẳng lên đầu, đầu lưỡi chơi đùa viên kẹo trong khoang miệng, Kỳ Vũ nhìn dòng chữ chẳng chịt trên cái hộp, mới phát hiện đó là tiếng anh. Lúc mua về là trời đang mưa to gió lớn, bởi vì có chút khẩn trương nên không có nhìn kỹ nội dung ghi trên hộp, để cho mình khi ngồi trên giường, trên tủ đầu giường đặt một cái đèn màu da cam, ngay cả ly nước cũng đã chuẩn bị hoàn hảo đáng kinh ngạc. Kết quả mở hộp ra lại phát hiện một viên dài dài màu lam, không có đóng thành từng vỉ bằng giấy bạc, cuối cùng sau vài giây vẫn là nửa tin nửa ngờ mà ngậm lấy, Kỳ Vũ trầm mặc. Đây là thuốc ngủ? Đây mà là thuốc ngủ a!! Đây rõ ràng là kẹo bạc hà, xem cậu trước đây chưa từng ăn ư a a?!! Đáng giận, thật là một chủ tiệm lòng dạ độc ác! Kỳ Vũ phẫn nộ mà dùng sức cắn kẹo, xem như viên kẹo là chủ tiệm. Đem cái lọ ném xuống bên cạnh, ấn ấn con chuột tiến vào diễn đàn của trường bắt đầu tìm bài viết. Sau khi đọc xong bài viết thì quay về trang chủ, một lúc Kỳ Vũ lại ngáp dài đè xuống F5 để đổi mới, nhìn nhìn xem có cái tiêu đề nào có thể hấp dẫn cậu hoặc mới lạ một chút, chuẩn bị muốn di chuyển con chuột ấn lên một chỗ thì dừng lại. Cậu trầm mặc mà nhìn một bài viết mới xuất hiện vài giây, sau đó, đem con chuột dời đến mà dùng sức ấn xuống. [ Tiêu đề: Hốc cây ơi hốc cây, ai có thể nói cho tôi biết tại sao tôi vẫn một mực không chết được?!! ] Nội dung: A a a trời ơi, tôi muốn tự sát nhưng tại sao vẫn liên tục bị cắt đứt a? Chết mà cũng không chết được là chuyện vô cùng quan trọng a, thật là phiền nhiễu Fuck (┘= mãnh =)┘┻┻┻ Tại thời điểm chạng vạng tối, tuy rằng diễn đàn của trường cũng không có nhiều người, nhưng bài viết này vẫn rất nhanh khiến cho mọi người chú ý, một lầu lại một lầu (*là comment). Kỳ Vũ cảm thấy mình muốn khóc, là vui đến phát khóc sao? Trên đời này là có một người cùng một dạng với cậu a! Giống như là xa quê hương gặp được người quen, trong biển người mênh mông gặp được tri kỷ, chính là có loại cảm giác đặc biệt này sao?!! Nhìn xuống lời hồi đáp phần lớn là trêu chọc lâu chủ hoặc hỏi lâu chủ vì cái gì đi tìm chết, Kỳ Vũ kéo xuống trang dưới, suy nghĩ môt chút đánh ra mấy chữ gửi đi. 12L: Cậu cũng là? (*12L: comment thứ 12) Bùi Thiên vừa nhìn thấy cái này thì mắt sáng lên, lập tức quét dọn phiền muộn lúc trước, thật ra hắn chỉ mốn tìm một chỗ phát tiết tâm tình một chút, thật không nghĩ đến đại đa số mọi người lại chê cười mình, phiền muộn muốn xóa trang này đi rồi lại trông thấy lời hồi đáp này. Trời ạ, trong F thậm chí còn có người cùng một dạng người với hắn?! Bùi Thiên phấn khởi mà nhìn vào bảng thông tin của người nọ, đồng thời nhìn xuống tư liệu của người ta, nhưng phát hiện tư liệu của người đó cũng không có nhiều, chỉ có tên gọi và giới tính—— Cá chuồn, nam. Kỳ Vũ nghe loa phát ra âm thanh nhắc nhở, miễn cưỡng liếc mắt nhìn về tên gọi của người mời gia nhập, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng—— Thiên Sứ. Lại liếc đến giới tính: Nam. Kỳ Vũ: “…” Thật là loại con trai hiếm thấy mới có thể sử dụng cái kiểu tên gọi này…. Nhưng mà Kỳ Vũ vẫn ấn vào chỗ thông qua, không đợi cậu tiến hành động tác gọi đối phương thì đã chuyển đến một dòng tin—— Thiên Sứ: Cậu cũng không chết được hả? Kỳ Vũ liếc nhìn đoạn đối thoại, nhanh chóng đánh mấy chữ gửi đi. Cá chuồn: Ừ đồ bất tử. Bùi Thiên: “…” sao có cảm giác đang mắng người a? Thiên Sứ: Ồ người anh em, tôi cũng không chết được! Tám lần rồi a! Kỳ Vũ kinh ngạc mà trợn tròn mắt hơi hé miệng, âm thanh ba ba ba từ bàn phím phát ra. Cá chuồn: Tôi cũng là tám lần chưa chết a! Thiên Sứ: Fuck, thật là có duyên a! Chúng ta thật sự là đồ bất tử! Kỳ Vũ: “…” cái gì với cậu mà “chúng ta” bất tử. Cá chuồn: Ha ha Bùi Thiên: “…” Ha ha em gái cậu chứ ha ha! Thiên Sứ: Tại sao cậu lại muốn tự sát? Cá chuồn: A… vì bản thân. Thiên Sứ:? Kỳ Vũ nhìn đối phương gửi đến dấu chấm hỏi, mấp máy môi, tay ở trên bàn phím khẽ run, cuối cùng vẫn quyết định dựa vào thực tế mà đánh ra nguyên nhân, sắp xếp lại câu từ mà ba ba  ba đánh ra. Cá chuồn: Đời này tôi cùng với người tôi thích là không có khả năng, có đáng buồn không? Tôi nghĩ tôi đã không thể thích được người nào khác nữa, thế giới của tôi tất cả đều là hắn, tôi thật sự không có biện pháp tưởng tượng nếu không có hắn thì tôi sẽ có dạng gì, tôi cũng chỉ thích một mình hắn, ha ha, nghe rất quái đản phải không? Thiên Sứ: Hắn? Kỳ Vũ buông ra đôi môi đang mím chặt, do dự một chút, bắt đầu đánh chữ. Cá chuồn: Đúng vậy, tôi là Gay. Đối phương không có trả lời, Kỳ Vũ thở dài một hơi, bất quá giống như đã sớm biết nên trên mặt cũng không có nhiều khổ sở, nhưng vẫn có chút bi thương, ngay lúc cậu muốn tắt đi khung đối thoại thì đối phương gửi tin nhắn tới, Thiên Sư: Tôi với cậu tất cả đều giống nhau! Thật sự là đau khổ a a a a a a!!! Kỳ Vũ phốc nở nụ cười, nhiều đối phương gửi tới nhiều chữ a với dấu chấm than như vậy, có thể tưởng tượng được trước máy vi tính thì có bao nhiêu ảo não tức giận cùng khổ sở, đúng vậy, cậu nhìn ra đối phương đang rất chật vật. Bất quá điều này cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì bọn họ giống nhau không phải sao? Cá chuồn: Nói như vậy chúng ta rất có duyên a. Thiên Sứ: Đúng vậy trời ạ! A tìm được đồng loại cảm giác thật tốt!! Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Bùi Thiên cười rạng rỡ như vậy, hắn không nghĩ đến đối phương cũng là gay, rồi còn một dạng với hắn đau khổ thầm mến thẳng nam! Rất nhiều bí mật không thể nói hiện tại đã có người có thể bình thường nói chuyện, điên cuồng đánh chữ, muốn khi còn một chút ý thức có thể khiến cho đối phương biết rõ được cảm thụ của mình! Nhanh chóng đánh chữ phát ta từng tiếng ba ba ba, không ngừng nghỉ, liên tục từ lúc bầu trời ngoài cửa sổ sáng ngời cho đến màu vỏ quýt cuối cùng đen như mực, đối với cái này bọn họ cũng chỉ liếc mắt qua ngoài cửa sổ nhìn bầu trời tối đen, tiếp theo lại tiếp tục ba ba ba đánh chữ, dù cho trời tối cũng không thể ngăn cản bọn họ nhiệt tình trao đổi trò chuyện. Giống như cất rất nhiều quần áo cũ trong rương đến chật ních, đã đậy nắp lại không có nghĩa nó sẽ không tràn ra, đặt tại nơi tận cùng âm u hẻo lánh cũng không ai có thể chú ý tới mà nở nó ra, như vậy khi chính mình không chịu nổi mà làm vỡ cái nắp, chẳng qua chỉ cần một cơ hội. Một lần nữa một con người vô tình có được cơ hội để mở chìa khóa ra.