Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)
Chương 14 : Cách thứ tám
Trong đám mây đen, từng tia chớp nhấp nháy, sau một tiếng ầm, mưa nặng hạt trút xuống, mưa to gió lớn tầm tã không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi rỉ sắc cùng khí oi bức từ mặt đường bốc lên.
Bùi Thiên thong thả che dù đi trong mưa.
Nhìn lên cảnh mưa trước mắt, bước chân ngày càng chậm, dường như cũng trong cơn mưa như thế này, trên sân bóng rổ điên cuồng ném vào giỏ, cơn gió lãnh lẽo, ôn nhu mà nhìn chằm chằm vào cái dù tuy có cũ kỹ nhưng không có bị tàn phá.
Cấp ba, một năm học đầy phiền muộn.
Biết rõ chính mình không có khả năng, nhưng hắn vẫn nguyện ý thử một lần, muốn bổ sung việc học đã xao nhãng trong hai năm, bởi vì chỉ có thi lên đại học mới được lần nữa cùng trường.
Biết rõ thành tích của cậu tuy rằng trung bình nhưng không kém, bình thường vào đại học cũng có thể, trái lại với mình thì cái thành tích kia lại vô cùng thê thảm, muốn học đại học tư cũng khó.
Tất cả mọi người biết được Bùi Thiên nỗ lực muốn lên đại học thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, mà sau khi kinh ngạc thì xen lẫn châm chọc khiêu khích, giả vờ giả vịt vờ khuyên giải, không ai thật lòng tin tưởng hắn có thể đậu đại học, cả giáo viên cũng khuyên hắn đi học một cái nghề còn có ích đối với tương lai sau này.
Bùi Thiên biết lời khuyên của giáo viên cũng không phải là không có đạo lý, nếu như không gặp cậu, có lẽ hắn sẽ nghe theo giáo viên buông tha cho cuộc thi mà đi học nghề.
Nhưng mà hắn đã gặp, cũng đã rơi vào tay giặc rồi.
Dốc sức liều mạng dốc sức liều mạng, mặt chữ tiếng Anh rắc rối, toán học phức tạp cùng hóa học và sinh vật, trầm trọng nhất là lịch sử phải dốc toàn lực mà nhớ kỹ, trong vòng nửa năm muốn cập nhật hết kiến thức của hai năm học, cùng với giáo trình năm ba đến trường thì có bao nhiêu khó khăn, ai cũng hiểu rõ.
Ánh đèn chiếu lên tờ giấy trắng, giống như vĩnh viễn cũng không ghi chép hết được bài thi lên; mùi giấy mực tràn ngập xoang mũi, tài liệu ghi chép lại vừa nhiều vừa dày làm cho người ta hoa mắt, ý chí cùng sức chịu đựng dần dần yếu ớt không chịu nổi, áp lực cùng với chương trình học khổng lồ, liều mạng hai năm rồi đến năm thứ ba cũng khiến cho mọi học sinh đều gặp khó khăn, huống chi là một mình Bùi Thiên một mình lăn lộn tìm tòi.
Cuối cùng Bùi Thiên cũng làm được.
Sau cuộc thi, trong mắt mọi người thành tích đạt được không tốt cũng không kém, nhưng với Bùi Thiên thì đây là thành tích cao nhất từ trước đến giờ, cũng là dốc hết sức lực, là kết quả của việc thường xuyên quên ăn quên uống không ngừng trọn vẹn nửa năm.
Tìm kiếm người trong mộng ước của hắn, miễn cưỡng cùng một dạng với cậu lên đại học, tuy rằng so với khoa trong kì thi đại học thì đây là điểm thấp nhất.
Phía sau một mộng tưởng tốt đẹp là hỗn hợp của mồ hôi và máu.
Tại thời điểm cảm thấy mệt mỏi, Bùi Thiên cũng thường hỏi mình rốt cuộc đang liều mình để làm cái gì?
Vì một người mà ngay cả mình cũng không nhận ra, vì một đoạn thầm mến mà mình không thể nào đạt được, hay vẫn lựa chọn liều mạng, dùng một hy vọng nhỏ nhoi để giúp mình chống đỡ——
Hy vọng mình có thể cùng cậu đứng trong cùng một sân trường, có thể lặng lẽ chú ý cậu, thầm mến cậu.
Ôm quả bóng rổ, Bùi Thiên âm trầm nhìn bầu trời chuẩn bị đổ mưa, lập tức cởi áo khoác và khăn quàng cổ ném trên túi sách đặt ở dưới đài quan sát, thuận tay vỗ vỗ quả bóng vài cái, lập tức lướt qua đường băng màu đỏ dẫn bóng đến dưới rổ rồi ném vào.
Khoảng thời gian đang đau khổ, bất lực gần như tan vỡ, hắn sẽ đến đây chơi bóng rổ để phát tiết tâm tình.
Sảng khoái mà nện bóng, thân thể mệt mỏi không chịu được vào lúc đó sẽ bắt đầu sản sinh ra sức mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi và tiếng giày thể thao ma sát với sàn, còn có tiếng bóng đập vào bảng bóng rồi lọt xuống rổ.
Dẫn bóng qua từng vạch không có gì trở ngại, chẳng qua là chỉ thiếu một loại khoái cảm không biết tên, vòng nửa sân lại chạy ba bước ném bóng, tiếp theo lại dẫn bóng chạy đến trụ bóng, lại chạy đến vạch ba điểm, đường bóng tạo thành một hình vòng cung trên không trung, vài giây sau, lại dẫn bóng.
Trời bắt đầu mưa Bùi Thiên cũng không để ý đến, đợi đến khi một tiếng sấm vang lên, cơn mưa to kéo đến hắn mới nhanh chóng dừng lại động tác dẫn bóng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời âm u, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi lên mặt hắn rồi trượt xuống đất.
Trong ba lô có tài liệu về các đề thi kỳ trước đã được chỉnh lý lại, rất vất vả mới mượn được giáo viên——
Không thể ướt!
Bùi Thiên nhanh chóng quay đầu bỏ bóng chạy về phía đài, rồi lại trông thấy một người con trai một thân áo khoắc màu xám đang ngồi xổm trước đài quan sát, hai tay ôm lấy ba lô áo khoác cùng khăn quàng cổ của mình.
Tại sao cậu lại ở đây? Lúc này là hết giờ học rồi, đáng ra cậu phải đến cổng trường mới đúng chứ.
Sững sờ mà đi đến đài quan sát, người con trai hơi ngẩng đầu nhìn mình chăm chú về phía hắn, không quá vài giây, hai người đồng thời lướt mắt qua nhau, đương nhiên chính bọn họ cũng không biết.
Bùi Thiên chạm tay lên bức tường của đài, khẽ chống tay dùng sức bật người một cái lên phía trên, đi đến phía cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Người con trai nhìn đồng phục màu đen, đôi giày màu đen dần hướng về phía mình, thẳng đến khi đôi chân kia dừng lại cậu mới ngẩng đầu lên, với một giọng nói dịu dàng: “Quay lại tìm đồ của mình thì thấy cái này, trời mưa nên giúp cậu ôm vào đây.”
Trước nụ cười của cậu, cùng ánh mắt ôn nhu, khiến cho khuôn mặt Bùi Thiên nóng lên chẫm rãi chuyển thành màu đỏ, ừ một tiếng sau đó ngượng ngùng xoay người cầm lấy khăn quàng cổ tùy tiện quấn lên cổ, túm lấy ba lô, choàng áo khoác lên liền giả bộ trấn định mà xoay người đi đến mép tường, nhưng vừa nhảy xuống mặt đất hắn không còn giả bộ nữa, lập tức nhất chân chạy đến cổng trường không hề gặp trở ngại nào.
Lưu lại người con trai ở trên đài quan sát, chậm rãi đứng lên, cô đơn nhìn theo bóng lưng của hắn đi xa.
Khi sắp đến cổng trường, ông cụ quản lý trường bung dù đứng cạnh cửa giống như những người khác, nhìn thấy Bùi Thiên thì ngăn hắn lại, đưa cho hắn một cái dù.
“A?” Bùi Thiên nhận cái dù, nhíu mày kỳ quái nhìn về phía ông cụ, mà ông chỉ lắc đầu cười cười, xoay người quay trở lại khu nhà bên cạnh trường chỉ có vài tầng lầu.
Nhìn qua bàn tay đang nắm lấy chuôi dù vài giây, tóc ướt đẫm dán sát trên trán, trên mặt thì đầy nước mưa, Bùi Thiên lại không chú ý trời mưa có bao nhiêu lớn, chẳng muốn do dự nữa liền mở dù rời khỏi trường học.
Qua mấy ngày, hắn mới đột nhiên nhớ đến hỏi ông cụ, rồi lại được biết là của Kỳ Vũ lớp X làm mất, chẳng qua là nụ cười của ông lại giống như có ý vị sâu xa.
Nhớ tới lúc đó cậu nói muốn quay lại tìm đồ, có lẽ chính là cây dù này.
Biết được sự thật, cuối cùng Bùi Thiên im lặng mà đem cái dù này cất thành bảo bối ——
Dù sao cái dù này cũng sẽ cho rằng đã bị mất, nếu như đã ném đi thì ném cho hắn là tốt rồi, nhứng đến cùng vẫn có chút chột dạ, từ nay về sau nhìn vào ánh mắt của cậu đều mang theo chút xấu hổ, tuy nhiên không lâu sau nó cũng biến mất.
—— Giống nhau về hành động, giống cả tâm, rồi lại đồng thời bỏ lỡ mà không biết được cái đó ẩn chứa tình ý gì.
Mưa to vẫn như trút xuống, thấy mục tiêu ở trước mắt, Bùi Thiên tranh thủ thời gian chạy chậm chậm về phía chỗ bán thuốc nhìn có vẻ cũ, trên đường đi đạp trúng vào một cái hố làm nước bắn tung tóe lên ống quần hắn, giày màu trắng bị ướt hắn cũng không để ý.
Đem cái dù buộc lại cắm vào ống đựng dù ngoài cửa, Bùi Thiên đi vào quẹo qua tủ thuốc ở hàng thứ nhất, nhìn nhìn chỗ này rồi nhìn nhìn chỗ đó, sau khi không tìm thấy hắn lại xoay qua ở hàng thứ hai tìm tiếp, cuối cùng cũng để cho hắn tìm được một đống.
Gom hết toàn bộ mấy cái hộp kia, liền xoay người đến quầy tính tiền, ngồi sau quầy hàng là một người đàn ông nhìn qua hình như là khoảng ba mươi vẫn còn rất trẻ, nhưng lại có loại kinh ngiệm trải đời, liếc mắt qua mấy hộp thuốc, tay trái đặt lên máy tính tiền nhấn xuống bàn phím, “Cậu thật sự muốn mua thuốc ngủ nhiều như thế này?”
“Vâng.”
Người đàn ông nâng mí mắt, “Một hộp này cũng cho cậu dùng đủ lâu rồi.”
Bùi Thiên lấy ra ví, cười cười: “Tôi tiêu hóa nhanh.”
Người đàn ông nghe vậy thì không nói nữa, lại hướng về máy tính tiền bấm bấm, mới mở miệng nói: “Tổng cộng X nguyên.”
Từ trong ví rút tiền ra, đợi thối xong tiền lẻ liền yêu cầu cho một cái túi để đựng, rời khỏi quầy thuốc.
“Chú a, sao chú lại cho người đó mua nhiều thuốc vậy? Không sợ gặp chuyện không may sao?” Cô bé vẫn luôn trầm mặc ở bên cuối cùng cũng nghi hoặc mà mở miệng.
“Hừ,” người đàn ông miễn lười biếng ngáp một cái, trở tay gãi gãi lưng, “Mấy cái thuốc đó hết hạn rồi.”
Cô bé: “…”
Vội vàng rời đi, Bùi Thiên không có nhìn thấy ở phía ngã tư đằng xa xuất hiện một bóng người, Kỳ Vũ cầm theo cái túi của cửa hàng tiện lợi, đựa theo trí nhớ mà tìm đến khu phố này, đi không bao lâu nhìn thấy một cái quầy dược cũ kỹ đã hoen ố.
Bước nhanh đến trước cửa quầy, Kỳ Vũ quay đầu lại nhìn về cơn mưa dần dần to lên, im lặng thở dài.
Cơn mưa to nhanh chóng kéo tới.
Không giống Bùi Thiên ở một loạt hàng mà chậm rãi tìm, Kỳ Vũ trực tiếp đến quầy hàng hướng lấy người đàn ông đang chống cằm hỏi thăm.
“Thuốc ngủ?” Người đàn ông một bộ dạng thâm sâu khó dò, nhìn khóe miệng Kỳ Vũ giật giật rồi nói, “Vâng.”
Người đàn ông trầm ngâm một lát, bước xuống ghế dựa cao xoay người lấy ra một hộp thuốc lớn để trên nóc tủ, rút ra một hộp thuốc toàn là tiếng nước ngoài rồi ném lên trên quầy, ngón tay khẽ chạm vào hộp thuốc rồi dừng một chút, chợt nghĩ đến rồi hỏi: “Muốn mấy hộp?”
“Một hộp là được rồi.” Trên người Kỳ Vũ còn lại không nhiều tiền lắm, gần đây lại không tìm thấy việc làm lại không có thêm thu nhập, nghĩ như vậy cậu lại thở dài một hơi, thật đáng chết đáng chết.
Cô bé bên cạnh muốn nói lại thôi, nhìn xem ông chú nhà mình trên mặt không hề có một chút nào áy náy, đột nhiên có chút hoài nghi chẳng lẽ mình nhớ lộn thuốc ngủ vẫn còn hàng tồn.
Sau khi xong, Kỳ Vũ cầm theo cái túi ra ngoài cửa bung dù rời đi.
Người đàn ông híp mắt không rõ được tâm tư nhìn qua bão tố bên ngoài qua khe hở của cửa tự động, cô bé nhìn một bên mặt của người đàn ông, cắn cắn môi cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Cháu nhớ thuốc ngủ ở trên đã bị vị tiên sinh kia mua đi rồi mà?”
“Ừ.”
Cô bé nghẹn họng, xấu hổ tiếp tục hỏi: “Vậy sao vừa rồi chú không nói? Vị tiên sinh vừa rồi là mua cái gì a?”
“Kẹo bạc hà nâng cao tinh thần.” Người đàn ông chậm rãi quay đầu qua chỗ khác, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn cô bé, “Được tiền thì làm gì mà không làm tăng lợi nhuận?”
Cô bé: “…”
Cô muốn câm miệng không muốn để ý nữa, nhưng lại đơn giản như miễn cưỡng nói với chính mình: “….Nhưng anh ta là muốn thuốc ngủ yên giấc a.”
Lần này người đàn ông thực sự dùng ánh mắt nhìn loài vật quý hiếm mà nhìn cô bé, “Biết rồi, nhưng liên quan gì đến chú?” Nhìn xuống đồng hồ, sau đó vẫu vẫy tay với cô bé nói: “Đã quá thời gian đóng cửa rồi, a đúng, cháu còn phải học chú nhiều một chút, nhìn xem chỉ số thông minh của cháu kìa.” Nói xong lui vài bước, nồng nặc xem thường mà chọn mi nhìn cô bé rồi hừ một cái quẹo lên lầu.
Cô bé: “…”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
10 chương
12 chương
14 chương