Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 3 : Tổng tài yêu nghiệt Mạc Hoa Khôi

Hôm sau trời nắng ấm, tươi đẹp ấm áp. Tối hôm qua cơ hồ như Thu Tiểu Quân cả đêm mất ngủ, mà sáng hôm nay, cô lại rời giường sớm, mang theo kính râm, tay cầm dù bước ra khỏi nhà. Trên người cô mặc váy ngắn màu đỏ, chân mang giày cao gót màu đen, môi đỏ như lửa, ngũ quan xinh đẹp, dáng người cô thuộc dạng nóng bỏng, có thể nói càng thêm hoàn mỹ, gợi cảm, quyến rũ, phong tình vạn chủng, tất cả đều vờn quanh trên người cô, bước ở trên đường, giống như yêu tinh hớp hồn nam nhân. Đúng 9 giờ, cô bước vào trụ sở công ty Hoa Hướng Dương. Lúc này, đang là giờ đi làm, 3 cái thang máy đầu tiên cơ hồ chật kín người,nhưng lạ thay, riêng cái số 4, một người cũng không có, không biết là do thang máy bị hỏng, hay là do nguyên nhân khác. Cô gấp đến độ không chờ nổi muốn nhìn thấy nam nhân phong thái tuyệt sắc kia, nhìn đến những dãy xếp hàng chờ đầy trai lẫn gái, cô xoay người bước đến thang máy số 4, nâng lên cánh tay thon dài, ấn nút. Trước cửa thang máy kế bên có một người bảo vệ, thấy hành động của cô liền vội vàng chạy tới, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô liền ngây người, một lúc sau mới nói: "Này cô, đây là thang máy chuyên dụng của Mạc tổng, không có tổng tài cho phép, cô không thể đi." "Sao?" Cô có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi: "Nếu như tôi nhất định phải dùng thang máy chuyên dụng của Mạc tổng các người?" "Cô à, nếu như vậy, đừng trách tôi không khách khí." Lúc này, cửa thang máy đã chậm rãi mở ra. "A---", cô cười lạnh không cho là đúng, "Tôi muốn nhìn xem anh không khách khí với tôi thế nào." Nói xong, cứ thế hiên ngang đi vào thang máy. Thấy thế, người bảo vệ kia bước lên, đứng ở cửa thang máy, giữ chặt cánh tay của cô, "Cô à, đừng không nói đạo lý như thế." "Buông tay." Cô nhướng mày, lạnh lùng nói. Tên bảo vệ vẻ mặt chuyên nghiệp, "Không cho người khác tiến vào thang máy của Mạc tổng là trách nhiệm của tôi, a..." Lời còn chưa nói xong liền bị một quyền vào đầu. Người ra tay, đúng là Thu Tiểu Quân, cứ thế đánh vào trên đầu hắn, cúi người quét chân qua, không cần tốn nhiều sức liền đem tên bảo vệ dáng người cường tráng làm cho ngã xuống đất. Tại sao thân thủ chính mình lại tốt như vậy? Cô nhìn tên bảo vệ đang ngã trên đất, âm thầm kinh ngạc một chút, ngay sau đó làm như không có việc gì mà bước vào thang máy, ở cửa thang máy dừng một chút, trực tiếp ấn nút lên tầng cao nhất. Cô biết, văn phòng của tổng tài Mạc Hoa Khôi nằm ở tâng cao nhất. Thang máy chậm rãi di chuyển, cô cũng bắt đầu chuyên chú đánh giá thang máy chuyên dụng của tổng tài. Ba mặt của thang máy đều là gương, cửa thang máy cũng như vậy, một người đứng ở bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt chính mình, nói tóm lại, tên tiểu tử Mạc Hoa Khôi kia nhất định rất tự luyến, nghĩ đến em gái vì hắn mà tự sát, trong lòng lại đau đớn, lấy ra son môi trong túi xách, dùng sức viết xuống trên mặt gương ba chữ "Mạc Hoa Khôi", sau đó vẽ thêm một đống phân bốc khói kế bên, ngụ ý - Mạc Hoa Khôi, ngươi chết đi. Ngay sau khi Thu Tiểu Quân bước vào thang máy, một người mặc áo sơ mi đen, tuấn mỹ nam nhân đó để tóc nhuộm nâu thời thượng cùng hai thuộc hạ bước vào tòa cao ốc Hoa Hướng Dương. Tuấn mỹ nam nhân này đi đến đâu thì hớp hồn nữ nhân đến đó, làm nữ nhân ở toàn bộ công ty thét chói tai, hắn đúng là tổng tài công ty giải trí Hoa Hướng Dương - Mạc Hoa Khôi. Nói đến cũng khéo, ngay lúc màn hình của thang máy chuyên dụng của tổng tài hiện thị đang lên tầng, thì hắn cùng hai thuộc hạ đã đến trước cửa thang máy, nhìn đến liền không vui mà nhíu mày, "Ai đang dùng thang máy?" "Mạc, Mạc tổng, là một vị mỹ nữ mặc đồ đỏ gợi cảm." Tên bảo vệ canh giữ thang máy sắc mặt khó coi, run sợ nói. "Tôi có nói là cho phép mỹ nữ gợi cảm sự dụng thang máy sao?" Mạc Hoa Khôi nhìn về phía tên bảo vệ, khóe miệng mang theo ý cười, lạnh giọng hỏi. "Không, không có." Bảo vệ lắc đầu, sợ sệt trả lời. Ý cười trong mắt Mạc Hoa Khôi biến mất, "Lập tức cút, ngày mai, đừng để cho tôi thấy mặt." Bào vệ vừa nghe, trên mặt liền nôn nóng, vội vàng cầu xin: "Mạc tổng, ngài tha cho tôi đi, mỹ nữ kia thân thủ quá tốt, lại không nói đạo lý, tôi căn bản không ngăn được cô ấy..." "Thất trách chính là thất trách, còn biện hộ cái gì?" Mạc Hoa Khôi tỏ vẻ không kiên nhẫn, một bên nói, một hướng cằm về phía cổng lớn tòa cao ốc, "A Hổ, A Báo, đem hắn kéo ra ngoài." Thì ra, hai thuộc hạ đi phía sau hắn vừa là trợ lý vừa là vệ sĩ, một người kêu A Hổ, một người là A Báo, hai người vừa nghe hắn nói thế, liền lập tức túm lấy tên bảo vệ, đem hắn nhanh chóng kéo ra ngoài. "Mạc tổng, Mạc tổng, tha cho tôi đi, tôi cần công việc này để nuôi gia đình..." Tiếng bảo vệ cầu xin cứ thế quanh quẩn ở đại sảnh. Mạc Hoa Khôi hắn không phải làm từ thiện, đối với lời cầu xin như vậy, từ trước tới nay rất không thích, ấn nút thang máy, cửa mở ra, lập tức bước vào. Bước vào thang máy, liền thấy tác phẩm của mỹ nữ nào đó để lại, khuôn mặt yêu mỹ lập tức tức giận đến xanh mét, "TMD, dám đem bản thân hắn vẽ thành một đống phân bốc khói, buồn cười." Hắn một bên tức giận mà mắng, một bên nhanh chóng lấy ra khăn tay trắng sạch chà lau tấm kính, nhưng cho dù lau như thế nào cũng không hết, nguyên bản là tấm kính sáng ngời, sau khi hắn chà lau một hồi liền trở nên mờ mờ ảo, nhìn không ra hình ảnh gì. Người bên trong tức giận, nhưng thang máy vẫn di chuyển, chỉ chốc lát sau đã đến tầng cao nhất. Khi cửa thang máy mở ra, hắn nắm chặt chiếc khăn tay đã dơ kia bước ra, "Ách, mẹ nó, nhất định phải tìm ra là tên nào đã vẽ..." Hắn rất tức giận, không muốn bước ra khỏi thang máy, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy hình ảnh một mỹ nữ chân thon dài gợi cảm đang đứng dựa vào vách tường hàng lang, ngọn lữa tức giận trong lòng lúc này mới vơi đi chút ít. Mỹ nữ gợi kia đúng thật là Thu Tiểu Quân, cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy Mạc Hoa Khôi xanh mặt bước ra khỏi thang máy, ngoài dự đoán lại không vì vẻ đẹp của hắn mà ngây người, cô hướng hắn nhướng lên một bên mày lá liễu, môi đỏ chậm rãi giương lên một độ cong mê người, "Hi~" Cô chủ động chào hỏi với hắn, thần sắc mê người cộng với thanh âm ngọt ngào rất là câu dẫn.