Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 27
Hôm sau cô vẫn đi làm như thường. Gần đến giờ nghĩ buổi chiều, cô thư ký văn phòng xuống bảo phó giám đốc gọi. Lần đầu tiên Qúy Phi nghe một mệnh lệnh như thế. Cô có cảm tưởng Trần Nghiêm đã phá vỡ nguyên tắc của mình. Vậy thì đó không phải là chuyện đơn giản.
Không hiểu ma xui qủy khiến thế nào, tự nhiên Qúy Phi lắc đầu:
- Bảo với anh ấy là tôi rất bận.
- Sao?
Thấy cô ta tròn mắt ngạc nhiên, cô thản nhiên nói tiếp:
- Tôi bận lắm, chưa biết chừng nào rảnh, có lẽ tôi không lên được.
- Nhưng đây là phó giám đốc gọi.
- Thì sao chứ? Tôi có quyền không lên mà.
Cô ta nhìn Qúy Phi như nhìn một sinh vật lạ, rồi quày quả đi lên.
Qúy Phi khoanh tay trước ngực, lặng lẽ hình dung phản ứng của Trần Nghiêm. Nếu về công việc mà dám chống đối cấp trên, thì cô đúng là to gan. Chắc là anh ta sẽ giận dữ khiển trách. Hoặc kiên quyết bắt cô lên gặp anh ta. Dù thế nào thì cô cũng chuẩn bị tinh thần xấu nhất cho mình.
Khi mọi người đã về hết, cô mới rời khu cảng. Cô vừa đi lên khu hành chánh thì gặp Trần Nghiêm. Anh ta hình như cố ý chờ cô. Qúy Phi có cảm tưởng như thế.
Trần Nghiêm đến, chận trước mặt cô, nói như ra lệnh:
- Đi lên phòng tôi cho dễ nói chuyện.
Qúy Phi đứng phân vân một lúc. Khi cô ngẩng lên thì anh ta đã lên giữa cầu thang, không có lý do gì để bỏ về nữa. Và cô lẳng lặng đi theo anh.
Trần Nghiêm hoàn toàn không đá động gì đến chuyện lúc nảy. Như thể anh chưa hề gọi cô. Anh ra lệnh cho cô ngồi xuống trước mặt, rồi vào đề ngay:
- Hôm qua có mẹ tôi nên không tiện nói chuyện. Bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi muốn hỏi, tại sao cô lại làm như vậy?
- Chẳng lẽ anh đã nói là sẽ không bao giờ khơi lại chuyện này, sao bây giờ anh lại chủ động nói?
- Trừ khi cô cố tình không hiểu ý tôi. Đừng quanh co nữa. Tại sao cô làm mọi chuyện rối tung lên vậy?
- Thật ra dì Chi vẫn rất bình yên, nếu có rối thì chỉ xảy ra trong gia đình tôi.
- Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng mẹ tôi rất khổ tâm. Và cô nữa. Tại sao không chịu giữ sự yên ổn, bây giờ gia đình cô xào xáo lên, liệu có giải quyết được gì không?
Thấy Qúy Phi làm thinh, anh nói tiếp:
- Có lẽ cô hạnh phúc quá, nên không biết quý nó. Bây giờ cô định sẽ làm gì tiếp đây?
Qúy Phi chợt ngẩng lên:
- Tôi chưa biết sẽ làm gì. Nhưng tôi không phải là người máy. Nếu muốn tôi vô tư thì anh đừng kể. Nếu anh không nói ra điều bí mật đó, thì tôi cứ tiếp tục vô tư. Anh là người sai trước tiên.
Trần Nghiêm cười nửa miệng:
- Cô buộc tôi phải làm như vậy.
- Vâng, như vậy có nghĩa là anh bắt buộc phải phản ứng, thế thì tại sao anh bắt tôi phải thụ động.
Không đợi Trần Nghiêm lên tiếng, cô nói tiếp luôn:
- Tôi cũng là người, cũng biết phán xét và có cảm xúc riêng của tôi. Và tôi an ủi mẹ anh vì biết ba tôi có lỗi. Chuyện đó không liên quan gì đến anh hết.
- Cô nói nghe hay lắm. Không liên quan đến tôi à?
- Bằng chứng là cả một thời gian dài, anh đã không biết gì.
Trần Nghiêm nhìn cô khá lâu, rồi trầm giọng:
- Tôi không gọi cô lên đây để hỏi tội. Những gì cô làm cho mẹ tôi là đúng. Tôi thừa nhận mẹ tôi rất vui, dù tôi không hiểu nổi sự yếu đuối đó. Trên thực tế, tôi buộc lòng phải cám ơn cô.
Qúy Phi sửng sốt ngó lại anh. Có nằm mơ cô cũng không tin Trần Nghiêm nói điều đó. Cô không hình dung nổi anh có thái độ dung hoà. Bất giác cô xua tay:
- Khỏi cần.
- Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, đừng duy trì mối quan hệ đó nữa.
- Anh thật là ích kỷ, anh ghét gia đình tôi, chứ mẹ anh đâu có ghét. Tại sao không cho mẹ anh hưởng niềm vui đó chứ.
Trần Nghiêm nhếch miệng, nụ cười hoài nghi và mỉa mai:
- Vui trong cảm giác bẽ bàng như vậy, tôi cảm nhận không nổi. Mẹ tôi đã dần dần lấy lại quân bình, thế rồi cô xuất hiện, cô làm mẹ tôi lao theo gia đình cô.
Qúy Phi sốt ruột cắt ngang:
- Anh nói vậy không đúng. Dù có tôi xuất hiện hay không thì trong lòng mẹ anh vẫn nghĩ đến gia đình tôi.
Đôi mắt Trần Nghiêm chợt quắt lên dữ dội:
- Điều đó làm cô thích lắm sao? Làm khổ người khác như thế, cô hãnh diện lắm sao?
Qúy Phi điềm tỉnh nhìn trả lại anh:
- Nếu hãnh diện thì tôi không tìm cách làm mẹ anh vui. Càng ngày tôi càng ghét tư tưởng cục bộ của anh. Hễ người nào anh ghét thì cả dòng họ người đó đều xấu xa. Anh không vị tha như mẹ anh.
Nói xong cô đứng dậy:
- Tôi không muốn tranh luận chuyện này nữa.
Cô cúi xuống lấy giỏ định ra về, nhưng Trần Nghiêm đã nói tiếp giọng thản nhiên:
- Cách hay nhất là cô đừng thăm viếng mẹ tôi nữa. Chấm dứt ở đây đi. Cô đã làm mẹ cô đau lòng rồi đấy, tìm cách xin lỗi đi.
Qúy Phi vẫn đứng yên:
- Thật ra anh khuyên như vậy, anh thật sự không ghét mẹ tôi hay là anh giả bộ tốt bụng?
Vẻ mặt Trần Nghiêm trở nên lạnh nhạt:
- Bà ấy cũng như mẹ tôi, đều là nạn nhân của ba cô. Tôi tội nghiệp bà ấy, nên tôi hiểu được khi cô tội nghiệp mẹ tôi.
- Anh cũng biết đánh giá sự việc lắm, không khe khắc như tôi nghĩ.
- Cô nghĩ gì tôi không quan tâm Cái điều tôi muốn là hai gia đình hãy chấm dứt tất cả tình cảm không cần thiết. Tôi ghét ba cô, và cô không thể ghét ông ấy như tôi. Mãi mãi sẽ là sự đối nghịch. Hãy chấm dứt sớm đi, đừng lôi kéo mẹ tôi nữa.
- Anh ra lệnh hay yêu cầu?
- Cả hai.
- Thật ra, anh không cần làm thế. Anh không bảo thì tôi cũng rút lui. Bây giờ mẹ tôi buồn tôi đau lòng lắm, không còn tinh thần nghĩ chyện gì khác đâu.
- Nếu nghe lời tôi thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thôi, nó đã xảy ra rồi thì đừng để nó phát triển nữa. Hy vọng lần này, cô coi trọng lời nói của tôi.
- Anh là sếp của tôi. Lời nói của anh là mệnh lệnh, tôi đâu dám cãi.
Giọng của Trần Nghiêm hơi mỉa:
- Phải không? Tôi nhớ cô thuộc người làm theo mệnh lệnh của bản thân nhiều hơn đấy.
Anh ngừng lại một lát, rồi nói thêm:
- Vả lại, cô từng tuyên bố sẽ làm theo ý mình. Bất kể cả ý kiến của lãnh đạo, cho nên tôi không dám quên điều đó.
Qúy Phi liếm môi:
- Không ngờ anh nhớ dai như vậy. Nếu ai đó nghe anh nói, họ sẽ nghĩ tôi là dân quậy phá, cứng đầu và luôn chống đối. Nhưng thật ra, tôi luôn dễ bảo và nhường nhịn.
- Nếu cô không nói ra, thì không ai nghĩ điều đó đâu.
Qúy Phi biết anh ta châm chích, nhưng bây giờ cô không còn xốc nổi như trước kia mà gân cổ lên cãi. Cô chỉ nói một cách cụ thể mà nhẹ nhàng:
- Nếu không dễ bảo, thì hẳn trước đây, tôi đã lẵng nhẵng bám theo anh, nhưng anh thấy đó, tôi chưa hề đặt chân lên đây tìm anh, dù là để giải quyết công việc.
- Cô nói hết chưa?
- Chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
- Lẽ ra, tôi đã không trả lời với cô, nhưng tôi muốn nói cho cô hiểu. Khi cãi lời tôi cô đã gây nên sai lầm nặng nề. Đó là làm gia đình cô xào xáo trầm trọng. Hình như cô vẫn chưa thấy điều đó.
Qúy Phi nói khẽ:
- Tôi thấy rồi đó chứ. Tôi có nói là không thấy đâu. Có điều là tôi không hối hận, vì những điều tôi làm là đúng.
- Không phải những điều đúng đều tuyệt đối là phải làm. Cô có biết mẹ tôi ân hận đến mức nào không?
Qúy Phi nhìn xa vắng vào một góc:
- Dì Chi luôn dịu dàng, luôn nghĩ cho người khác. Có lẽ đó là điều làm tôi yêu qúy dì ấy. Mẹ tôi thì …
Trần Nghiêm nhìn cô chăm chú:
- Thì sao?
- Nếu mẹ tôi nhìn thoáng một chút, nghĩ cho người khác một chút, thì mẹ tôi đã không quyết liệt thù hằn. Tôi không sợ mẹ ghét tôi, tôi chỉ đau lòng là tính bảo thủ làm khổ mẹ.
Trần Nghiêm nhìn cô bằng cái nhìn rất lạ. Và cái mặt lầm lì của anh trở nên giản ra, nhẹ nhàng hơn.
- Đã nghĩ ra như vậy, thì đừng nên làm theo tình cảm nữa. Tìm cách xin lỗi mẹ cô đi. Tôi nói xong rồi đó, cô về đi.
Qúy Phi ngước mắt lên, bất mãn:
- Anh không thích những người chỉ biết có mình. Nhưng thực tế anh còn hơn như vậy.
- Cô muốn nói gì?
- Khi cần nói chuyện với tôi thì anh gọi tôi lên. Không cần nói nữa thì đuổi tôi ra. Anh quen thói lãnh đạo rồi.
Trần Nghiêm hơi ngã người ra sau:
- Có chuyện gì nữa?
- Sao anh không nghĩ tôi còn chuyện muốn nói? Bộ chỉ có anh là cần nói thôi sao?
- Chuyện gì vậy? Nói đi!
Qúy Phi vẫn chưa thôi bất mãn:
- Khi cần thì anh cho người gọi tôi lên, xong thì đuổi về. Vậy nếu tôi muốn nói chuyện với anh, tôi có thể cho người đi gọi anh không?
- Cô có vẻ thích sự bình đẳng nhỉ?
- Không phải vậy. Nhưng tối thiểu anh phải tôn trọng ý kiến của tôi một chút. Tôi vẫn còn muốn nói mà.
Trần Nghiêm hơi nhắm mắt như nén một sự bực mình. Rồi mở mắt ra nhìn cô:
- Chuyện gì? Nói đi.
Và anh chống tay trên cạnh bàn, im lặng chờ nghe Qúy Phi nói. Nhưng cô chỉ làu bàu một cách bất mãn.
- Tôi đổi ý rồi.
Và cô đứng dậy, bỏ đi ra cửa một cách cương quyết.
Thật ra thì cô không có chuyện gì để nói. Nhưng muốn chọc tức Trần Nghiêm nên làm thế. Lúc nào anh ta cũng coi thường cô. Nhất là coi thường tình cảm của cô. Và nổi đau bị xem nhẹ không làm cô cam chịu như trước kia, mà luôn cố tỏ ra bất cần.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
53 chương
55 chương
25 chương
78 chương
31 chương
81 chương
28 chương