Một thoáng chớp mắt mộng liền tàn
Chương 56 : Những ngày đẹp trời (hoàn)
Hiện giờ đang cuối xuân, không khí vẫn hơi se se lạnh. Trung bọc An kín mít rồi cả hai mới phóng tới quán bar Hoạ Mi thường đến, cũng may bà chị chỉ đang say cùng lũ bạn, không làm trò gì ngớ ngẩn.
Trung túm người về đến nhà thì cũng đến nửa đêm rồi, cả hai người đành phải ngủ lại ở nhà chính.
Buổi sáng hôm sau Hoạ Mi tỉnh lại, việc đầu tiên là đến gọi cửa phòng Trung lôi cả hai người dậy, tâm trạng cô cực kỳ tốt, kéo tay An còn đang mơ màng xuống lầu.
"Xuống chuẩn bị đi, tí nữa anh rể đến rồi."
"Vâng vâng, mà từ từ đã."
Anh rể sắp đến đâu cơ? Đến đây á? Hình như An nhớ không nhầm hôm qua Hoạ Mi mới thông báo cơ mà. Cậu mất một lúc mới tiêu hoá xong tin tức này, ngẩn người hỏi.
"Từ cái gì nữa, chị hẹn chín giờ, bây giờ anh ấy sắp tới rồi."
An nhìn vẻ nôn nóng của Hoạ Mi, cũng thấy tò mò về anh rể chưa gặp mặt, không biết là người thế nào mà lại chinh phục được đoá hoa mắt cao hơn đầu này nữa.
"Vậy anh rể là ai? Em đã gặp bao giờ chưa?"
Hoạ Mi phấn khởi, "Tí nữa anh ấy đến đây em sẽ được gặp."
An nhìn Hoạ Mi như thế này cậu thấy không quen, vốn cậu nghĩ cô là người dịu dàng cơ, chẳng ngờ cô lại có một mặt cá tính vậy.
Cả ba mẹ Trung cũng giống An, bị tin tức Hoạ Mi đưa ra làm cho mơ hồ, đến lúc người thật sự xuất hiện mới biết những gì cô nói là sự thật.
Càng không ngờ Hoạ Mi lại kiếm một anh trai nhìn cực kì hiền lành chất phác về nhà. Anh chàng vừa vào nhà đã lóng nga lóng ngóng chào.
"Con chào bố mẹ, con tên là Hoàng."
Một câu làm ba mẹ Trung sững người, đứng đờ ra đấy quên luôn mời người ta ngồi xuống.
Cuối cùng chỉ có mỗi Trung luôn giữ được bình tĩnh, tự mình pha một ấm trà rồi bắt đầu hỏi chuyện.
Hoá ra anh chàng này năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, là giảng viên đại học cạnh chỗ Hoạ Mi làm. Dù hai người chênh nhau vài tuổi nhưng mà nhìn Hoàng khá chín chắn, đứng với cô khá là hợp.
Nói chuyện một lúc Trung đã moi được cả tiểu sử nhà người ta ra, thậm chí địa chỉ ở quê cũng đã hỏi xong.
Thời buổi này con đặt đâu thì bố mẹ ngồi đấy, ba mẹ nhìn thấy Trung gật đầu một cái thì cũng đồng ý luôn, mọi người bắt đầu bàn đến chuyện gặp người lớn rồi đi đăng ký. An ngồi một chỗ không dám nói câu gì, nhưng nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt hai người cũng thấy vui vẻ lây.
Còn Hoạ Mi từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ, khác hẳn với dáng vẻ hớn hở buổi sáng, đúng là con gái mà.
Sau khi cơm nước xong, An đờ đẫn về phòng nằm, Trung còn nói chuyện với anh trai tên Hoàng kia một lúc lâu.
Sau đó sự việc tiến triển nhanh đến An cũng không ngờ tới, từ hai bên gia đình gặp mặt cho đến ăn hỏi rồi đám cưới cũng chỉ diễn ra trong vòng một tháng.
Vì vội vàng cho nên cả nhà ai cũng bận rộn, ngay cả Trung và An cũng không tránh thoát.
An tham dự với tư cách là bạn đời của Trung, buổi tiệc này có cả nhân viên cấp cao công ty Trung và vô số quan khách khác cho nên cậu cũng bị chú ý rất nhiều.
Nhưng chỉ An mới biết cậu với Trung mới chỉ là người yêu thôi.
Nhìn Hoạ Mi cưới một cách nhanh gọn, tuy An không nói gì nhưng trong lòng hâm mộ cực kỳ, dẫu vậy cậu cũng biết mình và Trung khác họ.
Nhưng cậu vẫn khát khao được làm bạn đời hợp pháp với Trung.
Sau khi buổi lễ kết hôn kết thúc cả hai đều mệt lả người trở về nhà. Trên xe An im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn có vẻ không vui, lúc đầu Trung nghĩ là An mệt nhưng suốt một đoạn đường cậu đều như vậy khiến hắn không thể nào không để ý. Mãi đến khi về nhà. An đang định xuống xe Trung mới nhẹ giọng hỏi: "Sao em còn nhìn buồn hơn cả tôi vậy? Thấy chị đi lấy chồng không nỡ hả?"
An quay mặt lại, hơi do dự, cậu gật đầu xong rồi lại lắc đầu: "Đúng là có một chút không nỡ... Nhưng nhìn chị tổ chức đám cưới thật là thích."
Trung mỉm cười xoa nhẹ lên đầu An rồi hỏi: "Em có thích một hôn lễ như vậy không?"
"Thôi anh đừng đùa nữa." An nhăn mặt đẩy tay hắn ra: "Như hiện tại em cũng rất thích rồi, đám cưới gì đó cũng là thủ tục, thật ra em..."
"Tôi nói thật đấy." Nhìn ánh mắt Trung nghiêm túc như vậy cậu nghẹn họng không nói được thêm câu nào. Hắn lại nói tiếp: "Tôi sẽ tổ chức đám cưới lớn hơn cả chị Họa Mi, thuê nơi đẹp nhất, trang hoàng lộng lẫy, tôi sẽ cho cả thế giới này biết em là bạn đời của tôi."
"Cho nên An, chúng ta kết hôn được không?" Trung vừa nói vừa cầm lấy tay An thổ lộ.
Đây là lần thứ hai An nghe những lời này, nhưng lần nào cũng làm tim cậu đập thình thịch. Cậu ngước lên nhìn chăm chú vào Trung, gương mặt cương nghị vẫn rất bình thản, chỉ là bàn tay gõ liên tục lên vô lăng làm cậu biết hắn không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài.
Trung tốt đẹp, thành đạt, có rất nhiều người ngưỡng mộ, ấy vậy mà người đàn ông tốt đẹp như vậy lại yêu thương mình, An cảm động, hai mắt đỏ ửng liên tục gật đầu: "Được."
Trung mỉm cười ôm chặt lấy An. Từng giọt nước mắt rơi xuống vai hắn nhưng không phải là giọt nước mắt đau lòng như ngày trước mà là giọt nước mắt hạnh phúc khi cuối cùng cả hai cũng gỡ bỏ hiểu lầm trở về bên cạnh nhau. Trung buông An ra vừa lau nước trên mặt vừa dỗ: "Ngốc này, có gì đâu mà khóc?"
An gật gật đầu vội lau nước mắt đi rồi nở nụ cười tươi: "Em không khóc nữa."
Trung hài lòng cầm lấy tay An, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Mọi chuyện qua rồi, tương lai về sau sẽ ra sao không ai có thể đoán trước, nhưng từ giờ trở đi hai người sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc bên nhau, Hoàng ở trên kia có nhìn thấy chắc cũng sẽ chúc phúc cho bọn họ...
Hai người mở cửa xe, cùng nắm chặt tay nhau bước vào nhà, trong vườn cây đã đâm chồi non xanh mướt, chiếc chuông gió ở mái hiên kêu lên leng keng, nghênh đón một chiều tháng tư lộng gió.
(Hoàn chính văn)
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
130 chương
77 chương
11 chương
91 chương
47 chương