Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 156 : Nhận sai sư muội

Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý Chương 156 : Nhận sai sư muội Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm Nữ tử thần bí chậm rãi giương kiếm, đang lúc này phía ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng rồi một giọng nữ ôn nhu vang lên: - Không biết Tiểu Thúy tỉnh hay chưa? Tư vị đó quả thật là vô cùng khó chịu! Lặng yên không một tiếng động, không có một tiếng bước chân nhưng lại có một giọng thô kệch trả lời: - Tỉnh là tốt rồi, còn chưa tỉnh mà nói cũng phải là tỉnh rồi chứ! bằng không...... Y...... Hộ vệ giữ cửa làm sao nằm ở trên mặt đất! Ngoài cửa vang lên một cước đá vào người nằm trên mặt đất rồi tiếng một người khẽ rên lên. - Trương đại ca...... Giọng nữ khẽ cả kinh. Hộ vệ trên mặt đất bò dậy, hét lớn: - Đại nhân, có cao thủ không rõ xông vào! - Cao thủ? Giọng nam hừ một tiếng: - Cao bao nhiêu, chẳng lẽ còn cao hơn so với phòng này? Vừa nói thân hình đã xuất hiện ở phía ngoài đình viện, bên cạnh là một mỹ phụ ung dung cao quý, bên hông đeo một thanh kiếm dát đầy vàng ngọc, chính là Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt. Nữ nhân thần bí quay đầu lại, lực chú ý tập trung vào hai người, những người khác trong đình viện cũng thở phào, Chu Bất Đồng lại càng toàn thân hư thoát ngồi phịch trên mặt đất, mồ hôi ướt đầm thân thể. Lực uy hiếp của nữ tử kia làm y cảm giác kiệt sức, phảng phất tuổi thọ ngắn đi mấy năm. - Đây là...... Bạch Kim Nguyệt và nữ nhân thần bí ngước nhìn nhau, Bạch Kim Nguyệt chấn động, nữ nhân trước mắt xinh đẹp kinh nhân, tựa như không phải là tinh linh trên thế gian, mà là một tiên tử ở trong bách hoa của thiên địa. Nàng lặng lẽ đứng trong đình viện, phảng phất như dạo chơi giữa biển hoa, bên cạnh còn trôi nổi vô số đóa hoa ẩn hiện, dường như linh hồn và ý niệm bách hoa đang bảo vệ thân thể, khiến người nhìn vào trầm mê. Chờ một chút! Bạch Kim Nguyệt dùng sức dụ mắt nhìn những đóa hoa trôi nổi quanh người nữ tử không phải là hư ảo mà là thật. Hơn nữa thanh kiếm mảnh mai như một nhành trúc đang tán mát kiếm quang kinh người chứng tỏ chủ nhân là một tuyệt thế kiếm thủ võ đạo siêu cường. Những đóa hoa trôi bên cạnh không phải là hoa thật mà là kiếm hoa tạo thành từ kiếm khí, Bạch Kim Nguyệt theo ý thức lui lại một bước. Nữ nhân thần bí thấy Bạch Kim Nguyệt cũng tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng trong khoảnh khắc lại nhìn vào thanh kiếm hoa lệ đeo bên hông nàng, trong mắt chợt lóe lên. Trương Hắc Ngưu cũng bước tới, nhìn sững vào nữ tử xinh đẹp như hoa tiên đứng đó. Vẻ xinh đẹp của nàng vượt qua cả Bạch Kim Nguyệt, võ lực vượt qua Vân Quan Nguyệt, không biết là thần thánh phương nào, hắn hỏi hộ vệ bên cạnh: - Nàng chính là cao thủ không rõ? Hộ vệ gật đầu: - Chính là nàng, không biết dùng thứ gì đâm thuộc hạ một cái rồi cả người vô lực nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi! Thoạt nhìn hết sức không tệ a! Trương Hắc Ngưu nhìn một vòng đánh giá nữ tử thần bí xinh đẹp này, ánh mắt tập trung vào thanh trường kiếm trong tay nàng, cũng thấy nói là một danh kiếm không tệ. - Sư muội. Ngươi cũng tới! Nữ nhân thần bí bất chợt nói ra một câu kỳ lạ, đối tượng là Bạch Kim Nguyệt trước mặt. Bạch Kim Nguyệt ngẩn ra, thấy nữ nhân nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng khẩn trương không biết nên như thế nào cho phả. - A...... Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng đáp một tiếng. - Người này...... Nữ tử thần bí chỉ vào Trương Hắc Ngưu: - Không biết đây là danh gia cao thủ phái nào, nói mới thấy kỳ quái, có thể cùng sư muội đến đây dĩ nhiên phải là cao thủ trên giang hồ đều biết, vì sao sư tỷ ta chưa từng thấy qua! Nữ nhân thần bí khẽ chau mày, trong lúc vô tình phát ra vẻ phong tình của nữ tử thành thục, nếu không phải là mọi người đang bị chấn nhiếp thì chắc đã trầm mê vào trong đó. - Cái này...... Bạch Kim Nguyệt có chút rõ ràng, nữ tử này tựa hồ đem mình coi là sư muội của nàng, trong đầu vừa chuyển nghĩ có thể lợi dụng. Trương Hắc Ngưu cảm giác đã thấy qua nữ tử này, trong đầu hiện ra một thân ảnh của một nữ kiếm khách, không phải là ký ức tự thân mà là ký ức của Vi Tiểu Trác Tử. - Sư muội ngươi làm sao vậy? Không phải là tới trợ giúp ta tiêu diệt bọn thái giám này sao? Thấy Bạch Kim Nguyệt nhìn mình kỳ lạ, nữ nhân thần bí nghi ngờ chất vấn, sau đó chỉ vào mọi người chung quanh, cuối cùng dừng lại hộ vệ vừa nằm trước cửa: - Tên hoạn quan kia là sư muội giải khai cấm chế, dùng để dẫn đường đấy sao? Sư muội quả nhiên thông minh, sư tỷ ta đang lo tìm không được chỗ thủ lĩnh bọn thái giám ẩn nấp đấy! Hộ vệ kia biến sắc, mình từ lúc nào trở thành hoạn quan rồi, bất quá trong lòng cũng hiểu rõ, người này ngàn vạn lần không thể đắc tội. Hơn nữa cũng không nên tranh giành miệng lưỡi để làm kinh động Trương Hắc Ngưu đang không biết suy nghĩ cái gì? - A! Tự nhiên là đấy! Bạch Kim Nguyệt kịp phản ứng gật đầu, nhìn ba kiếm thủ nằm trên mặt đất , biết này nữ nhân thần bí võ công cường hãn vượt quá tưởng tượng của mình: - Bất quá sư tỷ tựa hồ hiểu lầm, người ở đây đâu phải là bọn thái giám! - Không phải! Nữ nhân thần gằn giọng: - Không thể nào! Không thể nào! Làm sao là không phải, rõ ràng là phải! - Nhìn này...... Người này trên mặt còn có râu mép! Bạch Kim Nguyệt chỉ vào một hộ vệ trên mặt đất. - Râu mép? Nữ nhân thần bí hỏi: - Đó là cái gì! Bạch Kim Nguyệt ngơ ngác, chẳng lẽ tinh thần nữ nhân này có chút vấn đề? Trương Hắc Ngưu đột nhiên nhớ ra đã gặp nữ nhân này ở đâu. Đó là trận chiến trong hoàng cung, mình chém giết vô số cao thủ, tuy nhiên hết lần này tới lần khác buông tha một nữ kiếm khách, mặc dù ấn tượng không sâu nhưng bây giờ nhìn lại thì vẫn nhớ ra, tại sao vẫn còn hô chém giết hoạn quan? Mấy người chung quanh cũng cảm thấy kỳ lạ, đám người Vân Quan Nguyệt vừa dừng bước, có một hộ vệ kỳ quái hỏi: - Nữ nhân sao vậy, tựa hồ là nhận lầm phu nhân với người khác? Vương Đạo Thống cũng nhẹ nhàng vỗ tay một cái: - Người này xuất thân Yên Hồng Môn, mặc dù không có bằng hữu gì nhưng trong môn phái vẫn luôn giao hảo với một vị sư muội, nhưng tại sao lại nhìn lầm? Vân Quan Nguyệt cũng hỏi: - Đúng nha......Số tuổi sư muội kia cũng khác biệt không ít với Bạch phu nhân, làm sao lại như vậy? Quỷ kiếm có vẻ hiểu ra: - Đó là do danh kiếm Kim ngọc điêu linh đeo bên hông nữ nhân kia, danh kiếm này là phỏng chế theo bội kiếm của sư muội kia! - Thì ra là như vậy! Mặc dù người đã vong nhưng vẫn không quên kiếm! Quả nhiên là không hổ là nữ danh gia kiếm thuật trên giang hồ! Vân Quan Nguyệt tán thán. Nữ nhân thần bí tựa hồ tức giận: - Sư muội, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì đấy! Những người này đều là hoạn quan, toàn bộ phải giết không còn một mống! Nơi này tất cả mọi người không thể sống rời đi! Nàng vừa nói thì kình khí lấy người làm trung tâm bốc lên cuồn cuộn, Bạch Kim Nguyệt cảm nhận được biến hóa, sắc mặt hơi tái, không chịu nổi áp lực vô cùng mãnh liệt lui về phía sau. Trương Hắc Ngưu khẽ động chấn trụ lại kình khí, nhíu mày: - Ngươi vẫn ngoan cố sao! - Ngươi là ai! Nữ tử thần bí hung dữ nhìn Trương Hắc Ngưu, sau đó nhìn qua Bạch Kim Nguyệt sau lưng hắn: - Sư muội, công lực của ngươi làm sao giảm xuống, chẳng lẽ là phá thân, chẳng lẽ ngươi đã quên lời dặn của sư phụ, công lực chưa đủ tuyệt đối không thể cùng nam nhân thân mật sao? Y...... Người này đã thân mật với ngươi sao? Bạch Kim Nguyệt trợn to hai mắt, nữ nhân này nói ra lời không thể tưởng tượng nổi, bất quá từ trong lời nói vẫn có thể nghe ra nàng thật sự xem mình là sư muội. Vương Đạo Thống hỏi: - Yên Hồng Môn có môn quy như vậy sao? Y là kẻ cắp chuyên nghiệp, đối với bảo vật còn quen thuộc hơn võ công. Hơn nữa Yên Hồng Môn là đại phái trong giang hồ, môn quy rất nhiều, Vương Đạo Thống cũng không rõ lắm. (. Bất quá Vân Quan Nguyệt cũng xuất thân từ đại phái dụng kiếm gật đầu: - Sư tỷ muội hai người các nàng tu luyện một loại võ học thần bí học trong Yên Hồng Môn, cho nên người này mặc dù cũng sớm đã thành thân, nhưng lại thủy chung không có phá thân, chính là vì chờ một ngày thần công đại thành! - Chết tiệt! Nếu sư muội thích hắn thì cũng phải kiềm chế, làm sao nhẫn tâm hủy hoại một thân công lực khó nhọc tu hành hủy đi trong chốc lát! Nữ nhân thần bí bất chợt vô cùng tức giận, trường kiếm trong tay khẽ run lên, kiếm quang vốn có chút ảm đạm chợt bừng lên, chiến ý bốc lên ngùn ngụt: - Nam nhân có thể thân mật với ngươi, ta cũng phải vì sư muội giáo huấn một chút! Nói xong nhẹ nhàng nâng gót sen một bước, dưới chân nở rộ vô số hoa sen do kình khí tạo thành như ẩn như hiện, phảng phất đang bước trên thảm hoa. Bạch Kim Nguyệt quát to một tiếng: - Không nên! Mọi người chung quanh thoáng cái đã chạy tới nhìn qua cửa sổ đình viện thò đầu vào để xem một trường long tranh hổ đấu. Tất cả đều cực kỳ hưng phấn, một bên là kiếm đạo đại sư danh chấn giang hồ, một bên là mãnh hán thần bí khó lường, võ lực vô song, hai người va chạm tất nhiên sẽ là một trường ác liệt. Trương Hắc Ngưu vẫn một vẻ thờ ơ.