Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 142 : Tuyệt đối ngoài ý muốn

Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý Chương 142 : Tuyệt đối ngoài ý muốn Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm Trong nháy mắt trên bầu trời nở tung chín đóa hoa kiếm chói mắt, dưới ánh trăng phát ra vô số tinh quang, Vân Quan Nguyệt nhẹ nhàng vươn tay phải, song chỉ điểm ra, một luồng sáng trắng mơ hồ sinh ra, kiếm khí cường đại vô cùng cơ hồ theo chỉ thoát ra tạo thành kiếm quang dài ba tấc, kiếm khí ngưng tụ cực độ bỗng chốc xuyên phá trường không tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, trong nháy mắt bắn về quang hoa đầy trời kia. Trương Hắc Ngưu chợt xuất hiện ở phía sau công tử, người tại hiện trường đều thất kinh, quang hoa đầy trời, chín đóa kiếm hoa chói mắt trong nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất, công tử kia ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình. Cự chưởng của Trương Hắc Ngưu đang bình thản cầm thanh bảo kiếm hoa lệ, lẳng lặng đứng yên bất động, trong tay khác đang cầm một cái vỏ kiếm tinh mỹ đính vô số bảo thạch tuyệt luân. Vân Quan Nguyệt cũng sợ hết hồn, tốc độ Trương Hắc Ngưu cực nhanh làm y hoàn toàn không có phản ứng, đang lúc y dùng lực, ngón tay hình kiếm đang được khống chế tiếp tục đi về phía trước, lẽ ra phải điểm vào chuôi kiếm trong tay công tử nhưng lúc này lại điểm thẳng vào cổ họng gã. Công tử còn đang ngơ ngác thì đã thấy kiếm chỉ của Vân Quan Nguyệt hung hăng đâm vào họng, hoàn toàn không có bất kỳ chống cự, giống như là một thanh trường đao sắc bén không có trở ngại đâm vào trong nước, Vân Quan Nguyệt chợt thu lực, y cũng là một đại sư kiếm đạo, được xưng thủ pháp tự nhiên kiếm khí nhưng giờ đã chậm vì bị Trương Hắc Ngưu làm kinh động, kiếm khí xuyên thủng cổ họng công tử rồi thuận thế thấu ra sau gáy. Vân Quan Nguyệt ngơ ngác đứng lại, không thể tin được mình lại đích thân giết chết công tử trước mắt. Thân ảnh Trương Hắc Ngưu lại lóe lên, đút thanh bảo kiếm vào bao rồi đưa cho Bạch Kim Nguyệt, nàng sững sờ nhận lấy rồi chỉ vào Vân Quan Nguyệt: - Đúng là y đã giết chết công tử kia? Trương Hắc Ngưu liếc một cái, lấy công lực của hắn tự nhiên có thể dễ dàng phân biệt ra được cổ họng công tử đã bị kiếm khí của Vân Quan Nguyệt xuyên thấu, sinh cơ đã đứt: - Nguyệt Nương, nàng nhìn thanh kiếm này, thích không? Sau đó quay sang Vân Quan Nguyệt: - Làm sao ngươi giết gã? Vân Quan Nguyệt tái mặt, nguyên chỉ muốn giáo huấn hiện giờ lại lấy đi tính mạng công tử Bàng gia, hai bên thoáng cái đã kết thành cừu hận không thể giải, y thu tay lại làm một vòi máu phun trào từ cổ họng tên công tử, nghe được câu hỏi của Trương Hắc Ngưu thì trong lòng đại hận, Trương Hắc Ngưu, nếu không phải ngươi đột nhiên xuất thủ, ta như thế nào lại...... Thân thể công tử lay động một cái, tựa hồ không thể tin được có người thật dám giết gã, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, đưa tay ra dường như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng vô lực, khẽ đảo một cái rồi ngã vật ra đất, chết không thể chết hơn. Hắc y lão giả kia phảng phất nổi điên, trường kiếm trong tay bộc phát ra một vùng quang hoa mãnh liệt bao phủ lấy Chu Bất Đồng, kêu lên: - Các ngươi đã giết nó rồi! Giết nó rồi! A...... Thực khí mãnh liệt lưu động tạo thành kiếm khí xoáy tròn, sắc mặt Chu Bất Đồng trắng bệch, da thịt bị kiếm khí xé rách từng vệt. Thân ảnh lão giả nhoáng lên vòng xung quanh Chu Bất Đồng, trường kiếm đánh ra từ những góc độ không thể tưởng tượng làm Chu Bất Đồng không theo kịp, đại đao trong tay lại càng chậm chạp so với kiếm, y kêu thảm một tiếng rồi lăn ra ngoài. Hắc y lão giả không tha, trường kiếm trong tay liên tục chớp động, kiếm phong sắc bén rạch ngang dọc trên mặt đất, cả giận: - Lão phu muốn đem các ngươi giết sạch, một tên cũng không để lại! Đám gia đinh bên ngoài cũng sợ đến ngây ngốc, không ngờ công tử nhà mình lại bị giết đương trường, hai mắt đỏ ngầu huơ vũ khí chuẩn bị xông đến lột da Vân Quan Nguyệt. - Quỷ kiếm? Vân Quan Nguyệt nhìn ra kiếm pháp mà hắc y lão giả kia sử dụng, lẩm bẩm nói, tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, lão giả kia thấy Chu Bất Đồng linh hoạt trên mặt đất tựa như con chuột, nhất thời không thể đuổi giết thì vung kiếm xông tới Vân Quan Nguyệt. Kiếm thuật của lão tinh kỳ vượt xa công tử, hơn nữa sử kiếm mờ ảo như quỷ mị, âm tàn hiểm kỳ, dị thường lợi hại, trong giang hồ cũng là hảo thủ hiếm thấy. Vân Quan Nguyệt cũng không dám có chút khinh thường, rút trường kiếm bên hông quán chú chân khí phát ra kiếm quang nhàn nhạt, phất tay nghênh đón. Trường kiếm trong tay Vân Quan Nguyệt hết sức bình thường nhưng được quán chú chân khí so với danh kiếm bình thường cũng không kém bao nhiêu, tùy ý vung lên tạo thành một đạo hồng quang soi tỏ cả bầu trời. Sắc mặt lão giả kia chợt biến, không ngờ kiếm thuật của Vân Quan Nguyệt đạt tới cảnh giới này, thân thể lay động một cái, dưới chân dụng lực hóa thành mấy tàn ảnh, trường kiếm trong tay như ẩn như hiện quanh quẩn bất định bên người Vân Quan Nguyệt, vô thanh vô tức đâm vào gáy Vân Quan Nguyệt, Vân Quan Nguyệt tiện tay kẹp cứng lấy thân kiếm làm lão giả cảm giác như đâm vào tường đồng vách sắt, không thể tiếp tục chuyển hướng , Vân Quan Nguyệt trở tay đâm ra, kiếm quang chợt lóe, kiếm khí mãnh liệt xuyên vào đầu vai lão giả, lão giả rên lên một tiếng lui về phía sau, huy vũ trường kiếm trong tay để lấy thăng bằng. Vừa lúc có một cự chưởng vỗ vào gáy lão, lão giả cảm thấy một lực lượng cường đại vượt quá sức tưởng tượng vọt tới, cánh tay thõng ra, trường kiếm rơi trên mặt đất, ngã lăn ra bất tỉnh. Vân Quan Nguyệt định thần nhìn lại, cũng là Trương Hắc Ngưu xuất thủ, người này làm sao lại chưa bao giờ biết cái gì gọi là quy củ giang hồ? Chu Bất Đồng có lẽ đối phó lão giả kia có chút khó khăn nhưng đối phó với đám gia đinh thì không có vấn đề gì. Đại đao hào phóng ngang dọc, cũng chẳng quan tâm người chết người sống, côn ngăn côn gãy, đao ngăn đao gãy, đao pháp trong quân ở trong tay y đại triển thần uy, không lâu sau phần lớn gia đinh đều nằm lăn ra đất, mấy tên còn sót lại thì vỡ mật kêu thảm chạy đi. Chu Bất Đồng cười ha ha, ở bên phía Bạch Kim Nguyệt lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, Chu Bất Đồng cả kinh nhìn lại thì thấy Bạch Kim Nguyệt đang cầm thanh kiếm kia đánh ra những đao chiêu kỳ dị tạo thành những luồng chớp xoay tròn quanh thân thể, nháy mắt đã đánh ngã mấy tên gia đinh xung quanh. Bạch Kim Nguyệt nhẹ nhàng điểm xuống, máu huyết phun trào, nàng nhìn kiếm quang chói mắt có chút trầm mê. Chu Bất Đồng thở ra một hơi, vị phu nhân này khi cần giết người cũng không nhẹ tay . Chỉ có đám thôn dân bên ngoài là đứng ngây cả ra, ngơ ngác nhìn đám người Trương Hắc Ngưu không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt, hai hộ vệ đi theo bên cạnh Trương Hắc Ngưu tiến lên giải quyết nốt mấy tên gia đinh còn lại, kết quả của cuộc chiến ngắn ngủi này là toàn bộ Bàng gia bị diệt. - Người này đã từng là kiếm khách nổi tiếng hắc đạo, Quỷ kiếm Chu Kiệt, không ngờ lại đầu nhập vào Bàng gia! Vân Quan Nguyệt tiến lên nhìn lại hắc y lão giả. - Người này cũng rất có danh khí? Trương Hắc Ngưu hỏi, nhìn vào Chu Kiệt đang nằm trên mặt đất, võ công của người này so với Chu Bất Đồng mạnh hơn nhưng còn kém Trần Đạo Đồng, tuy nhiên bản thân mình gần đây cũng nhận xét chuẩn xác hơn. - Coi như là nhân vật nhất lưu! Vân Quan Nguyệt thở dài, đáng tiếc cho nhân vật nhất lưu hắc đạo như Chu Kiệt này rơi vào trong tay Trương Hắc Ngưu không biết sẽ thành ra dạng gì. Thật ra thì Trương Hắc Ngưu cũng không nghĩ đem Chu Kiệt làm vật thí nghiệm bởi vì tuổi lão hơi lớn, tuy võ công cao nhưng không phù hợp với yêu cầu. Trương Hắc Ngưu gật đầu, bước về phía Bạch Kim Nguyệt, nàng đang ngắm nghía thanh bảo kiếm vừa được tặng, nhìn thấy Trương Hắc Ngưu thì nở nụ cười mê người: - Đa tạ Trương đại ca, Nguyệt Nương rất là thích! Trương Hắc Ngưu nói: - Thanh kiếm phát ra ngũ quang thập sắc, cũng là cùng cực kỳ xứng đôi với nàng! truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm Bạch Kim Nguyệt ửng đỏ, cảm thấy hết sức vui sướng, mặc dù không biết Trương Hắc Ngưu lúc nào biết lấy lòng nữ nhân nhưng vẫn cực kỳ cao hứng, Trương Hắc Ngưu thật ra thì cũng không nghĩ sâu xa, muốn gì làm nấy. Đang lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa, bốn con tuấn mã nhanh chóng chạy tới bên này. Mấy thôn dân sợ đến đờ người, đám người Trương Hắc Ngưu quay đầu nhìn lại thì phát hiện dưới ánh trăng có bốn con tuấn mã trên lưng đều có người. Chỉ trong mấy nhịp thở thì đã vọt đến nơi, cầm đầu là một lão giả mặc trường bào bằng tơ trắng, ba người còn lại cũng khoảng ba bốn mươi tuổi, thần sanh khí sảng, uy vũ bất phàm. - Các vị ở chỗ này, có từng nhìn thấy...... Giọng của lão giả kia vang lên dưới ánh trăng, nhìn về phía đám người Trương Hắc Ngưu thì thấy cả một đống thi thể ngổn ngang và thanh kiếm hoa lệ trong tay Bạch Kim Nguyệt thì chấn động, chỉ vào Bạch Kim Nguyệt kêu lên: - Thanh kiếm trên tay ngươi là từ đâu mà có! Ba kiếm thủ phía sau cũng tập trung nhìn vào Bạch Kim Nguyệt, những người này công lực thâm hậu, khí thế cực kỳ bá đạo, bốn người cùng nhau nhìn chăm chú, nhất thời làm Bạch Kim Nguyệt có chút khó có thể thừa nhận lui về phía sau hai bước. Lão giả kia chợt mở bừng hai mắt, tựa hồ vừa phát hiện điều gì, chỉ vào thân thể công tử kia đang nằm trên mặt đất rồi nhảy vọt tới, nước mắt tuôn đầy mặt, ba kiếm thủ kia trong nháy mắt đem vây lại, chăm chú nhìn chằm chằm đám người Trương Hắc Ngưu. Vân Quan Nguyệt trong lòng tự nhủ phiền toái. Trương Hắc Ngưu đem hai tay ôm ở trước ngực, nhìn này bốn vừa tới người, phát hiện trong đó ba kiếm thủ cũng không phải sai lựa chọn. - Là ai làm ? Lão giả khẽ vuốt cổ họng công tử, nổi điên kêu lên: - Thật là kiếm chỉ lợi hại, công lực tinh kỳ, không biết là vị cao thủ dùng kiếm nào có thể hạ độc thủ như vậy, chẳng lẽ không xem Bàng gia chúng ta để vào trong mắt!- Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng chỉ vào Vân Quan Nguyệt bên cạnh, Vân Quan Nguyệt trố mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, lão giả kia chậm rãi đứng lên.