Ninh Phi Phi cũng khiếp sợ trợn to hai mắt, anh thật sự còn sông, Lam Lam kiên trì là đúng. Âu Cảnh Nghiêu bước đi tới, bỏ qua Lạc Cần Hi ở một bên. là lực chịu đựng lớn nhật mà anh ây từng thấy. “A Thành, anh thật sự còn sống, Lam Lam kiên trì là đúng.” Giọng điệu của anh ấy rất vui mừng. anh ấy, “Khiến mọi người lo lắng rồi. “Sau khi thản nhiên nói một câu, cũng không có lên tiếng. Âu Cảnh Nghiêu lại cười cười, “Chỉ cân anh sông chính là an ủi lớn nhát của Lam Lam. ‘ Anh ấy xoay người nhìn thoáng qua cửa phòng cập cứu, khuôn mặt xet qua một tia đau đón, “Lam Lam bị thương nặng sao? Cô ấy nói ra ngoài hít thở, sao lại xảy ra chuyện chứ.” Ninh Phi Phi cũng nhìn cửa phòng phẫu thuật, rất đau lòng, vì sao cô luôn xảy ra chuyện. Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, thanh âm đau khổ, “Bây giờ còn chưa biết kết quả. “ Ninh Phi Phi lại có chút khẩn trương nhìn cửa phòng p hấu thuật, “Cô ấy vừa mới có thê ẳi lại bình thường, llàn này hai chân bị thương, cô ấy nên làm sao đây? “ Lời của Ninh Phi Phi, làm cho SSC mặt mây người ở đây càng thêm khó coi. Lục Hạo Thành đau khổ cúi đầu, hận không thể đem tất cả tại họa một mình anh chịu đựng, để Lam Lam của anh có thể sông hạnh phúc hơn một chút, nhưng vận mệnh chính là thích trêu chọc người như Vậy. Mỗi lần kết quả đều rất buồn và đau lòng. Lục Hạo Thành cảm giác ngực mình vừa đau vừa buồn bực, khiên anh cực kỳ khó chịu. Nghĩ đến tin tức mình còn sống bị Tông Ngộn Tư phong tỏa, tạo thành thương tồn rất lớn cho người bên cạnh anh cùng với Lam Lam, cả người anh vô củng phẫn nộ, trên mặt dân dân trở nên không có một tia nhiệt độ, lạnh lẽo dọa người. Mấy người cảm nhận được tâm tình đột nhiên của anh biến hóa, đều có chút nghi hoặc nhìn anh. Muốn nói người sợ hãi nhát vẫn là cô gái ngồi. trên băng ghế dự bị bên cạnh, cảm giác áp lực vô hình, đánh thẳng vào đáy lòng cô ấy, sau khi mưa, vốn lạnh, hiện tại cô ấy cảm thấy mình càng lạnh hơn. Khóe môi cũng không tự chủ được run rầy, hô hấp của cô ây cũng trở nên khẩn trương, lỗ tại lại lãng nghe cuộc đối thoại của mây người, cô ây nghe không hiều, nên chỉ có thể chờ. Cô gái bị thương tên là Lam Lam. Cô ấy thầm cầu xin, “Lam Lam, cô nhất định phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, tôi còn trẻ, không muôn mang theo một mạng người, tôi còn chưa từng yêu đương, không muôn sớm chôn vùi tuôi trẻ của mình như vậy, cầu xin cô nhất định không có việc gì. Cô gái đã cầu nguyện trong lòng mình. Mái tóc cô ấy bị mưa thắm ướt, mềm nhữn năm sập trên má cô ấy, toàn thân cô ây rât khó chịu, nhưng cô ấy không thê đi, cô ấy ‹ đụng phải người, không thể đi như vậy. “Cô, lau đi.” ‘A…. Đột nhiên có người nói chuyện với mình, cô có chút kinh ngạc ngước mắt lên. Ninh Phi Phi cầm khăn giấy đưa cho CÔ. Nhìn lớp trang điểm trên mặt cô bị mưa ướt đầm, có chút chật vật, tuy rắng cô ây đụng phải Lam Lam, nhưng là phụ nữ, cô cũng đồng tình. Không ai muốn điều đó xảy ra. Mọi người đều muốn sinh khí sinh tài, sao có thê hy vọng chuyện này xảy ra chứ. “Cảm ơn… Cảm ơn cô! “Cô gái tiếp nhận khăn giây, lau mặt mình một chút, cô ấy biết lớp trang điểm trên mặt cô ấy nhất định là đã nhòa, nhất định rất chật vật. “Không cần.” Ninh Phi Phi thản nhiên nói một câu..