Lục Hạo Thành đáng sợ trước mắt Tông Ngôn Tư, trong lòng kịch liệt run rây. Giờ khắc này, cô ta đột nhiên HANI đến Lục Hạo Thành trong lời ôn “Lục Hạo Thành, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là vị hôn thê của anh.” Tống Ngôn Tư nhìn Lục Hạo Thành lãnh khốc vô tình, đáy lòng hơi lơ lửng, lại không muốn buông tha, ánh mắt không cam lòng nhìn anh. Anh sao có thể đối với cô ta như vậy, mây tháng nay trả giá, ở trong lòng anh, cũng không có một chút cảm kích sao? Lục Hạo Thành không nói gì, cũng không giải thích, nhanh chóng xoay người lên xe. Cô gái run rẫy cũng nhanh chóng đi theo lên xe. Lục Hạo Thành ngồi ở vị trí lái xe, khởi động xe, lái xe đến bệnh viện. Tốc độ xe rất nhanh, trên người Tống Ngôn Tư văng một thân mưa, nhưng lại chỉ có thê trơ mắt nhìn Lục Hạo Thành lái xe rời đi. “Lục Hạo Thành, anh về cho tôi, anh vê cho tôi.” Cô ta hét lên giận dữ trong cơn mưa lớn. Trả lời cô ta chỉ là một cơn mưa lớn. “Địa chỉ bệnh viện.” Lục Hạo: Thành thanh âm lãnh khốc hỏi Lạc Cần Hi và cô gái đang ngồi bên cạnh. Cô gái phản ứng cũng rất nhanh, “Hướng, về phía… Phía trước đi thẳng, đến giao lộ đèn đỏ, rế trái là… là bệnh viện. Lục Hạo Thành ghi lại, tay lưu loát đánh vô lăng, lái về phía địa điểm cô gái nói. Cô gái cẩn thận nhìn thoáng qua Lam Hân hôn mê bất tỉnh, sợ đến toàn thân run rây, cô không phải đã chết rôi chứ. Cô ây… cô ấy… Lúc ấy cô nhìn thầy có người xông ra, sợ hãi, tốc độ ngược lại nhanh hơn rất nhiều, mặc dù cô ấy khẩn trương phanh, nhưng vân đánh gục cô. “Đúng rồi, xin lỗi, hôm nay tôi vừa mới lây được giấy phép lái xe, lần đầu tiền lái xe, tôi cũng không ngờ, cô ây sẽ đột nhiên lao ra ngoài.” Ánh mắt Lạc Cần Hi lạnh lùng nhìn thoáng qua cô ây. Cô ấy có chút sợ hãi cúi đầu, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội lại khân trương, nhỏ giọng biện minh: “Tôi… Tôi không có ý trôn tránh trách nhiệm, tôi chỉ nói sự thật, tôi… Tôi Sẽ chịu trách nhiệm cho đến cùng. Lạc Cần Hi không nói gì, cúi đầu, ánh mắt yêu thương nhìn người phụ nữ trong lòng. Anh dùng quần áo của mình giúp cô cầm máu, tình yêu và nỗi đau trong ánh mắt không che giâu được. Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Lạc Cần Hi từ gương chiêu hậu, ghen tị lại phẫn nộ. Lam Lam và Lạc Cần Hi cùng đi công tác sao? Nhưng bây giờ không phải lúc so đo những thứ này, tốc độ xe của anh cực nhanh, vài phút sau, xe dừng ở dưới lâu bệnh viện. Lục Hạo Thành nhanh chóng xuống xe, lắc cửa xe, vài bước đi tới cửa sau, mở cửa xe ra, đưa tay ôm Lam Hân. “Anh đừng chạm vào cô _ấy.” Giọng điệu phần nộ của Lạc Cần Hi tràn ngập cảnh cáo, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh, tức giận nhìn Lục Bài Thành đua tay tới trong nháy mắt đạt tới cực ạn Lục Hạo Thành ánh mắt bình tĩnh mà lãnh khốc nhìn anh ấy, từng chữ từng chữ nói: “Lạc Cần Hi, cô ấy là vợ tôi. “Anh đã sớm vứt bỏ cô ây muôn kết hôn với người phụ nữ khác, anh có tư cách gì nói cô ây là vợ anh. Trước đây, nhìn Lam Lam yêu anh, với anh rât hạnh phúc, vì vậy tôi buồng tay, sau này, tôi không bao giờ buông tay nữa. “ Nghe được mấy chữ ” không bao giờ buông tay nữa”, ánh mặt Lục Hạo thành u thâm lạnh như băng vài phân:”Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó. Cô ây, Lam Hân, cả đời này chỉ có thể là người phụ nữ của Lục Hạo Thành. “ Giọng điệu như lời tuyên thệ, vô cùng nghiêm túc..