Âu Cảnh Nghiêu cười cười, nói: “Sau này, cô hãy cùng Phi Phi làm việc ở văn phòng của Ä Thành đi.” Lam Hân gật gật đầu, “Được! Vất vả cho anh rôi.” Âu Cảnh Nghiêu: “Nên làm mà.” Anh xoay người rời đi, đến báo với Ninh Phi Phi thu thập dọn đồ đạc này nọ chuyền qua bên này làm việc. Văn phòng Lục Hạo Thành rất lớn, anh sắp xếp nơi làm việc cho Ninh Phi Phi ở bên ngoài, Lam Hân cần không gian riêng tư hơn. Ninh Phi Phi cũng không nói thêm gì, rất nhanh đã thu dọn đồ đạc chuyển qua, bắt tay vào sắp xếp lại. Lam Hân kiểm tra lại bàn làm việc của Lục Hạo Thành. Bàn làm việc rất gọn gàng, sạch sẽ, không có gì phải sửa sang lại cả. Bên cạnh còn đặt những tập văn kiện anh còn chưa kịp xem xong. Lam Hân nhìn thấy chiếc két sắt đặt ở. cạnh, cô cũng: biết mật mã TP tuy nhiên, cô nghĩ nghĩ một lát, vào ngày sinh nhật của mình, két Sắt lại đột nhiên mở ra. Trái tim Lam Hân đau xót, run rẫy đưa tay ra, lấy xem những đồ bên n mây thứ này đôi với Lục Hạo Thành mà nói, vô cùng trân quý. Lam Hân lần lượt xem qua từng cái một, cũng không phải là tập văn kiện bí mật gì, mà là những kỉ niệm của cô và anh lúc còn nhỏ, những bức ảnh chụp trước đây của họ, còn có cuỗn sộ nhật ký của Lục Hạo Thành. Tất cả đều được anh em như kho báu trân trọng cất giữ trong này. Lam Hân mở ra cuốn nhật ký, trang giấy bên trong đã có chút ố vàng, nét chữ cũng đã nhòe đi, có thê nhìn ra được đây là cuốn nhật ký được ghi chép từ rât lâu rồi. Cô mỏ ra trang đâu tiên, trên đó ghi lại những gì mà Lục Hạo Thành phải làm và một số lời lẽ tiêu cực mà anh đã viết ra khi rất tức giận. Anh đối với cha của mình, cho tới bây giờ đều không có một câu oán hận. Thời điểm đó, tuy rằng Lục Hạo Thành vẫn còn nhỏ, nhưng nét chữ lại rất xinh đẹp, nét bút có lực, uyên chuyền linh hoạt. Cuốn nhật ký được viết vào ngày thứ ba sau. khi anh đánh mát Có Ức Lam [Lam Lam đã biến mất ba ngày rồi, tại sao tôi lại có chấp chạy ra ngoài khi trời đang đồ cơn mưa lớn chứ, đem Lam Lam dụy nhất của chính mình đánh mắt rồi, Lam Lam, em đang ở nơi nào, em hãy mau trở lại đi.] Chỉ mây câu ngắn ngủi, vẫn có thê nhìn ra được thời gian đó anh buồn đến thê nào. Anh ở thời điểm đó không có một ai có thê tâm sự, chỉ có thê dùng cách thức như vậy để bộc lộ nỗi đau trong lòng. Lam Hân sau này đã quay lại, tới trang mà anh đã nhận ra cô, anh viết: [ Chờ đợi nhiều năm như vậy, mong ngóng biết bao năm, tôi cuối cùng đã tìm được cô ấy, cô ấy vân là người duy nhất trong lòng tôi, cô ấy vận xinh đẹp giống như trước đây vậy, Lạm Lam. cám ơn em đã trở về, trở về bên cạnh anh.] Lời lẽ rất súc tích, lại là những câu phát ra từ sâu trong lòng, sưởi ấm trái tim Lam Hân. Lam Hân chớp chớp mắt, tầm mắt đã có chút mơ hồ, Tuệ này cô mới giật mình, không biết bản thân đã rơi nước mắt từ lúc nào. “A Thành, anh có thể chờ đợi được em, em cũng có thể chờ anh.” Một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của anh, cô. liền một ngày RHông tin tưởng anh đã gặp chuyện không may. Lam Hân lau nước mắt, trong khoảng thời gian gân đây, cô đã không thể chảy nồi nước mắt nữa rồi. Về đêm, khi những suy nghĩ cuộn trào trong lòng như thủy triều, và nỗi đau chôn chặt trong lòng cũng sẽ bùng lên ngay lập tức, cô cũng không hê khóc. Nhưng mà hôm nay, lại vô thức rơi nước mắt khi đọc những dòng nhật ký này. Mắy ngày nay cô đều mơ tháy anh, anh vân luôn mỉm cười dịu dàng với cô, “Bà xã, anh yêu em, chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau tan ca về nhà.” Cảnh tượng này đã liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô trong nhiều đêm. Cô vẫn luôn tin tưởng, anh còn sống..