Cô ta vẫn chưa thể luyện tập được cách dửng dưng và bình tĩnh với mọi tình huông xảy ra. Ba ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, đến ngày thứ mười, thi thể Lục Hạo Thành vẫn chưa được trục vớt lên. Ngay cả giày và đồ đạc tùy thân của Lục Hạo Thành cũng không vớt được cái nào cả. Cảnh sát đã bỏ cuộc, đội phòng cháy đội cũng đành phải bó tay. Tất cả mọi người biết đã không còn hy vọng.. Lục Hạo Thành đã chết! Thật sự đã chết, cho dù là người có năng lực đến đâu thì cũng không thê sống trôi dạt trên biển lâu đến như vậy. Huống chi cú va chạm xe trước đó vô cùng dữ dội, Lục Hạo Thành cũng rất có thẻ đã bị thương. Mọi người đều đắm chìm trong nỗi bi thương không nói thành lời. Chỉ có Lam Hân, vẫn kiên trì mỗi ngày đến công ty như cũ, vẫn luôn tin tưởng Lục Hạo Thành còn sống như cũ. Mộ Thanh nghĩ muốn lo liệu hậu sự cho con trai mình, Lam Hân cũng không cho phép. Không có nhìn thấy thi thể của Lục Hạo Thành, cô sẽ không tin tưởng chuyện Lục Hạo Thành đã ra ởi là sự thật. Hơn nữa, cô yêu anh, nếu anh thật sự không còn tồn tại trên thế giới này, trái tim cô nhất định sẽ cảm nhận được chút gì đó.. Cô nhớ rõ ngày đó khi anh gặp chuyện không may, trong lòng cô cũng thây không yên. Cô rất nhạy cảm với chuyện liên quan tới anh. Sáng sớm, Lam Hân đi làm, một mình đi tới văn phòng làm việc rộng lớn và sáng sủa của Lục Hạo Thành, trước kia, chỉ cân lúc cô vừa tiễn. vào là có thể nhìn thầy anh đang ngồi trên bàn làm việc ở nơi đó, ngâng đầu lên liền cười dịu dàng gọi cô là Lam Lam hoặc là bà xã. Cô luôn bất đắc dĩ mà cười cười. Anh đeo bám cô như vậy, thậm chí lúc đi làm cũng muôn thây mặt cô ở cùng anh. Anh với cô thì không hết chuyện để nói, lúc ở cùng người khác lại lạnh lùng kiệm lời tới vậy, đúng là sự đối lập mãnh liệt, làm cho cô biết chính mình ở trong đáy lòng anh, vẫn luôn là có một không hai. “Lam Lam.” Âu Cảnh Nghiêu đi đến, giọng nói có chút đau đớn. Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, A Thành sẽ không trở về được nữa, mà Lam Hân vẫn không thê tiếp nhận chuyện này là sự thật. Lam Hân thu liễm tất cả những cảm xúc tưởng nhớ của mình lại, có trượt nhẹ chiếc xe lăn, xoay người nhìn về phía Âu Cảnh Nghiệu. “Thư ký Âu, thông báo với bộ phận nhân sự, giám độc Lục ra nước ngoài tập huấn, một năm sau sẽ trở vê. Đôi đồng tử của Âu Cảnh Nghiêu kịch liệt co rụt lại, săc mặt đột nhiên đau đớn nhìn vào, mắt cô, “Lam Lam, cô vẫn không thể tiếp nhận được sao? JÄ THANH ác. ” “Anh ấy không chết, tin tưởng tôi, được không?” Lam Hân mang theo giọng nói khẩn cầu, thật sự đảnh sâu vào trái tim Âu Cảnh Nghiêu. Âu Cảnh Nghiêu đi đến trước mặt cô, ngồi xôm xuông, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đầy thống khổ của anh nhìn cô thật sâu. “Lam Lam, tôi biết cô không thể chấp nhận được, nhưng mà một ngày nào đó cô cũng phải chấp nhận chuyện này. Đau dài không bằng đau ngắn, cô thật sự phải đôi mặt với chuyện này.”.