Nhạc. Cần Nghiên nhanh chóng lắc lắc đầu, không cho phép bản thân suy nghĩ về những thứ ngồn ngang kia. Màn đêm dài yên tĩnh, trăng sao ảm đạm, một mảng đen kịt ở trong phòng, càng thêm vắng ngất. Chỉ có ngọn đèn đường ngoài ‹ cửa số sáng lên trong màn đêm, chiếc rèm cửa màu hông phần khẽ đung đưa theo gió, phản chiêu cỏ cây hoa lá ở gân đó, hiện ra lờ mờ. Cố An An một mình nâng ly rượu đỏ đứng bên cửa số, lẻ loi liễm láp sự cô độc. c Hạo Khải lại không quay, trở về, đ ¡ với người đàn ông có chết cũng không thay ‹ đổi này, cuối cùng cô ta cũng đã chết tâm rồi. Cô ta cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua thời gian, đêm đã khuya. Chẳng. lẽ từ nay về sau mình cũng phải cô độc như vậy chờ anh ta hay sao? Không, cô ta không muốn sống như thế này. Thế này có khác gì cảnh góa bụa đâu! Ngón tay mảnh khảnh, trên móng tay sơn đẹp đế, ngón tay lơ đãng lướt qua Wechat, cuối cùng dùng lại ở khung thoại với Hứa Cảnh Hòa. Người đàn ông này nói rằng anh ta sẽ không làm phiên cô ta vào ban đêm, vân một mực tuân thủ lời hứa của mình. Hôm nay cô ta rất vui vì quả nhiên có một khoản tiền đã được chuyền vào tài khoản của cô ta. Nhà họ Có hoàn toàn rồi loạn vì chuyện của Cô Ức Sầm. Hiện tại, thừa dịp nhà của bọn họ đang rồi loạn, đề Hứa Cảnh Hòa chuyên tất cả số tiền có thể chuyền, vào thẻ của cô ta, và cô ta có thê tiến thêm một bước để thực hiện những kế hoạch xa hơn. Cô ta khẽ mím môi đỏ mọng, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình gợi cảm của cô ta. Giò khắc này, cô ta cũng rất muốn đến gặp anh ta, muốn cảm nhận sự dịu dàng nóng bỏng Và sự sủng ái vô cùng bá đạo ây. Cô ta không chút do dự bắm vào số điện thoại của Hứa Cảnh Hòa. “AIlol An An, tại sao lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này?” Đối phương có vẻ rất hoảng sợ. Cô An An cười cười: “Em không thể gọi điện thoại cho anh vào lúc này sao?” Hứa Cảnh Hòa: “Không phải, chỉ cảm thấy bắt ngờ thôi, không nghĩ ráng em sẽ gọi điện thoại cho anh vào giờ này. Thật ra, vào. buổi tối anh rất khó chìm vào giấc ngủ, vừa nghĩ đến cảnh em được người đàn ông khác ôm vào trong lòng, anh cảm thầy mình như sắp chết.” Cô An An nghe xong những lời này, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt lên. “Vậy bây giờ em đến tìm anh, anh có đông ý mở cửa cho em không?” Giọng nói Cố An An dịu dàng. “An An, em nói thật sao?” “Ừm! Nửa tiếng sau em sẽ đến.” Cố An An nói xong, cô ta nhanh chóng cúp điện thoại. Đứng dậy, nắm lấy chìa khóa xe ở trên bàn. Sau khi thay giày, trực tiếp đi ra ngoài lái xe rời đi. Một đêm kích tình qua đi. Vẻ mặt Có An An vô cùng thỏa mãn, sáng sớm dậy, Cố An An thay quần áo, chuẩn bị đi làm. Hứa Cảnh Hòa tự tay làm bữa sáng phong phú cho cô ta. Nhìn bữa sáng yêu thương ở trên bàn, Cố An An nở nụ cười âm áp: “Cảnh Hòa, không nghĩ tới anh cũng biết nấu cơm nha.”.