Lâm Dã: “Lục tổng, Cô An An đang ở trong căn hộ của Hứa Cảnh Hòa. Hôm qua, mãi cho tới lúc chiều tối Cố An An mới rời khỏi, Hứa Cảnh Hòa ởi khỏi đấy trước cô ta một lúc. Hôm nay, hai người kia lại hẹn gặp nhau, có điều, Hứa Cảnh Hòa sông ở tầng hai mươi lăm, chúng tôi tạm thòi không thể biết được hiện giò cả hai người đang làm cái gì.” Lục Hạo Thành dặn dò nói: “Ưml Hiện tại các cậu không chỉ theo dõi Cô An An, còn phải canh chừng cả Hứa Cảnh Hòa nữa.” “Vâng, Lục tổng.” Lục Cảnh Hòa đặt điện thoại xuống, anh hơi nhíu mày lại. Lúc đấy, Tiêu Tuấn đang nhìn vào máy tính, nói: „Âu thúc thúc, chú nhìn vào đây xem.” Âu Cảnh Nghiêu hơi khom lưng, nhìn thoáng qua đoạn video, đó là hình ảnh của một người đàn ông xuất hiện ở lối thoát hiểm của hộp đêm mà cỗ Ức Sầm đã tới, đang đưa tiền cho một người phục vụ. Người đàn ông đó cúi đầu, không thể nhìn ra được ngũ quan của hắn. Đầu lông mày của Âu Cảnh Nghiêu ngưng lại, nói: “Nếu như muốn cho tiên boa, cũng sẽ không chọn nơi như thế này để đưa chứ, vả lại, người này trông rất quen, không lẽ chúng ta đã từng gặp qua ở đâu đó rôi hay sao?” Lúc Hạo Thành bước tới xem qua,, người này, đúng là có chút quen mắt. “Người này chính là…Hứa Cảnh Hòa.” Lục Hạo Thành nhìn thấy dáng người của hẳn, là Hứa Cảnh Hòa, không thể sai được. Mặc dù anh mới chỉ gặp, qua đúng một lần, nhưng chắc chắn không nhớ lâm. Ngày hôm đó anh đứng ở ngoài cửa, nhìn kỹ Hứa Cảnh Hòa, bộ dạng này rất giống với Hứa Cảnh Hòa. Âu Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn anh: “Anh chắc chứ?” Lục Hạo Thành: “Ừm! Anh chụp màn hình lại, gửi cho Lâm Dã, để Lâm Dã nhìn xem, ngày hôm qua vào thời điểm Hứa Cảnh Hòa rời khỏi căn hộ, có phải mặc bộ đồ này hay không?” “Được.” Âu Cảnh Nghiêu gật đầu. Tiểu Tuần lập tức chụp lại màn hình, đem ảnh chụp gửi vào điện thoại di động của Âu Cảnh Nghiêu. Âu Cảnh Nghiêu cúi đầu, mở điện thoại ra, gửi bức ảnh vừa chụp gửi cho Lâm Dã, một phút sau, Lâm Dã gửi lại một bức ảnh khác, chụp lại hình ảnh Hứa Cảnh Hòa rời khỏi căn hộ của mình.” So sánh với người đàn ông xuất hiện trong đoạn video, quận áo của hắn đúng là hoàn toàn giống nhau. Giọng điệu của Âu Cảnh Nghiêu hơi trâm xuống: “Là chính hắn ta, không sai.” Vẻ mặt nghiêm nghị hiện lên trên gương mặt đẹp trai kiêu ngạo của Lục Hạo Thành: “Nhất định không phải là ngẫu nhiên mà hắn xuất hiện ở đây. Bảo Lâm Dã đi tìm người phục vụ này, phải hành động nhanh chóng.” Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu: “Hiện tại, chỉ sợ là đi tìm người phục vụ này có hơi muộn.” Lục Hạo Thành liếc anh một cái, đáy mắt cuôn cuộn một tia cảm xúc đáng sợ: “Nếu đã làm việc ở chỗ này, tật nhiên phải có thông tin thẻ căn cước, gọi Lâm Dã đi điêu tra, cho dù hẳn có xuât ngoại, cũng phải tìm cho bằng được tên nhân viên phục vụ này.’ “Được” Âu Cảnh Nghiêu nhẹ gật đầu, nhân viên phục vụ này, hiện tại chính là manh mối duy nhất. Anh cúi đầu, nhắn tin cho Lâm Dã. Lam Hân nhìn thấy bọn họ tìm ra được chút manh môi, mới thở phào nhẹ nhõm. Lam Hân lại gọi điện thoại an ủi bô mẹ, một nhà ba người cùng với Âu Cảnh Nghiêu ăn cơm tôi xong mới quay trỏ vê nhà. Khi ở trên xe, Lam Hân đã buồn ngủ. Lục Hạo Thành và Lam Tử Tuấn cũng không. muôn đánh thức cô, ôm cô đưa về phòng ngủ..