“Phải không?” Lam Hân biết bọn trẻ thích chơi đùa. Có Ức Lâm cười nói: “Ban ngày ngủ ít một chút, buồi tối nó có thể ngủ ngon hơn một chút, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối nó rất muộn mới ngủ được.” Có Dịch Hồng nhìn cháu trai, cười đến vẻ mặt từ ái, “Ta còn sợ Nam Kiều ngược lại con khi còn bé đấy, ban ngày ngủ, buổi tối không ngủ, khiến ta với mẹ con rất khổ sở. Lam Hân cũng CƯỜi gật đâu, “anh hai, mọi người phải chú ý một chút, quả thật sẽ có hiện tượng như vậy xuất hiện, tiểu Tuần khi còn nhỏ đã xuất hiện vần đề như vậy, gân nửa tháng, nó đều là ban ngày ngủ, buổi tối không ngủ. “ “Con?” Lam Tử Tuần có chút không thể tin được chỉ vào mình. Lam Hân nhìn cậu bé cười cười, “Chính là tiêu tử con đấy, giày vò bà nội con đủ kiểu, mỗi đêm ta và bà nội con đều không ngủ ngon, sau đó thật sự không chồng đỡ nội, mẹ con chăm giữ con thật khô đấy? “ Lam Tử Tuấn: “Mẹ, tối nay mẹ không nói ra, con cũng không biết khi con còn bé sẽ như Vậy. “ Lam Hân đưa tay xoa xoa đầu cậu, “trẻ con còn nhỏ đều sẽ như vậy, lớn hơn một chút sẽ không còn nữa. “ Thẩm Giai Kỳ nghe xong, đáy lòng có cảnh giác: “Vậy bạn ngày tôi dân nó ra ngoài đi dạo, nếu ngủ, người lớn và con cái đều thầy tội.” Cô ấy không ngủ đủ giấc kể từ khi có con. Lam Hân nói: “Như vậy cũng được, trẻ con đều thích nhìn thế giới bên ngoài, một khi hưng phán liền không muôn ngủ. “ Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua con trai, ánh mắt nhu hòa; “Hiện tại ban ngày nó ngủ nhiều, buổi trưa ngủ, phải ngủ đến hơn bốn giờ mới tỉnh.” Lục Hạo Thành: “con nít đều có thể ngủ như vậy sao? “ Có Ức Lâm: “Cho nên buổi tối nó rất muộn mới ngủi “ Anh ấy đau lòng Giai Kỳ, mỗi đêm phải dậy rất nhiều lần, đều ngủ không ngon, buổi tối đứa nhỏ lại không cần anh ây. Có lúc anh ấy lên tiếng, nó liền khóc, anh ấy cũng có chút bất đắc dị. Lam Hân cười nói: “Có trẻ con ban đêm không thích nghe giọng nói của cha, trước kia ở Phàn thành, hàng xóm bên cạnh tôi xuất, hiện tỉnh huồng như vậy, buổi tối cha nó lên tiêng, nó lập tức khóc. Có Ức Lâm: “…” Nghĩ cái gì? “Ha ha…” Thẩm Giai Kỳ vừa nghe lời này, nhịn không được nở nụ cười, “Lam Lam, cô nói không phải là anh hai cô sao? Anh hai cô vừa lên tiếng, Nam Kiêu khóc càng nhiêu hơn. “ “Ò… hazz! “Lam Hân nhìn anh hai cười cười, thì ra chuyện này cũng sẽ xảy ra trên người anh hai. Có Ức Lâm trừng mắt nhìn con trai, tiểu tử này, vì sao không thích anh ấy chứ? Anh ấy yêu nó rất nhiều mà. “Mẹ, Nam Kiều thật đáng yêu, nếu mợ ở nhà chúng ta thì tốt rôi.” Lam Tử Nhiên cũng vẻ mặt vui vẻ nhìn Nam Kiều, nhiêu người, cậu có vẻ càng thêm vui vẻ, giỗng như tò mò nhìn chung quanh, nhêch miệng cười khanh khách, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cho dù là chảy nước miêng, cậu cũng không ghét bỏ. Lam Hân cười nói: “Nhiên Nhiên, nếu con thích Nam Kiều, vậy con cũng có thệ đến thăm Nam Kiều vào cuối tuần. “ “Được, mỗi tuần con đều sẽ tới đây, tới chơi với ông bà ngoại.” Lam Tử Nhiên cười gật. đầu, trở về Giang Thành, so với ở Phản thành thú vị hơn, người thân cũng nhiều hơn rất nhiều. Cố Dịch Hồng vừa nghe lời này, rất VuÌ VẺ. Người một nhà lại tán gẫu thật lâu, bọn Lam Hân mới trở về. Ngày hôm sau, Lục Hạo Thành hưng phân đi làm, còn Lam Hân bảo tài xê đưa cô đến bệnh viện thăm Lạc Cần Nghiên. Khi đến bệnh viện, liền đụng phải Lạc Cần Hi, người phong trận chạy vê, anh ây mặc áo sơ mị trắng, quần tây tối màu, hai chân thẳng thon dài, khiến cho cả người anh ấy cao quý mà trầm ỗn. “Lam Lam.” Lạc Cần Hi nhìn thấy Lam Hân trước, kích động cười nhìn cô..