“Lúc ấy, bà ta đã nói những lời này với tao, hiện tại tao đem những lời này trả lại cho chúng mày, hai anh em chúng mày, vĩnh viễn cũng không bao giờ vượt qua được hai chị em tao.” Lục Tư Tư nói xong những lời này, lập tức xoay người lên xe, dứt khoát lái xe lao vút đi. Lục Hạo Khải gắt gao mím chặt môi, Lục Hạo Thành cùng Lục Tư Tư lúc còn ở nhà cũ, mẹ cũng chưa từng để hai chị em họ được sông dễ dàng, có lẽ do phải trưởng thành trong hoàn cảnh đó, mới có thể khiến cho bọn họ trở nên càng ngày càng mạnh mẽ. Lục Tư Ân thấp giọng nức nở, sao anh em cô ta lại biên thành như vậy. Hình đồng mạch lộ*! * Vốn dĩ là bạn bè, người quan trọng nhưng vì một sự việc khiến cả hai gặp nhau chỉ xem như người lạ trên đường. Cố An An nói: “Đi thôi, không có gì “ mà phải thương tâm, chỉ cân có thê chấp nhận sự thật, không có gì là không thể chấp nhận.’ Ba người lúc nà#mới lên xe, cùng lái xe rời đi. Lục Tư Tư một đường lái xe vê nhà, trong nhà chỉ có một mình Mộ Thanh, vừa vào cửa, Mộ Thanh nhìn thây mặt mũi con gái có chút tái nhọt, hỏi: “Tư Tư, con đi qua nhà cũ 2” Lục Tư Tư cười khổ gật gật đầu, buông thông, ngả người trên sô pha. Cô nhìn mẹ mình, vẫn cười với vẻ mặt chua sót, “Mẹ, nhìn thấy bọn họ rời đi, nhìn thấy bọn họ thảm hại như bây giờ, con nghĩ bản thân mình sẽ rât vui vẻ, tuy nhiên khi nhìn thấy bọn họ, ngay, cả cười con cũng cười không nồi.” Mộ Thanh ngồi xuông bên cạnh Lục Tư Tư, nhìn con gái với vẻ mặt đau lòng, “Tư Tư, lòng con sao có thể đánh đồng với bọn họ được chứ? Con cùng bọn họ không giống nhau, con rất lương thiện, tuy răng ngoài miệng nói rất hận, nhưng đáy lòng lại không hận nổi. Lục Hạo Khải quá yếu đuối, những năm gân đây, đêu là mẹ nó vì nó mà suy tính.” “Lục Tư Ấn thì sông trong an nhàn sung sướng, chỉ biệt là hưởng thụ, không biệt những thứ nó đang hưởng thụ là dùng cái gì đổi lấy, cho nên, những chuyện sau này nó gặp được, đúng là địa ngục trân gian.” “Tư Tư, Tần Ninh Trăn bởi vì chuyện của anh trai cô ta, lại còn tội git – người chưa thành, cô ta sẽ bị phán án tử hình, cho nên, đến mức đó là đủ rôi, sau này các con hãy quên đi mồi thù này, sông tốt được là tốt rÔi, không cân vì người khác mà hao tốn tinh thần làm gì.” Lục Tư Tự cười gật gật đầu, nhìn thấy nụ cười hiện tại của mình đã tiêu tan, đáy lòng tựa hỗ hiểu ra được rất nhiều, hận, không thê khiến cho chính mình vui vẻ, nêu mã ‘bỏ hận thù, có lẽ bản thân sẽ sống dễ chịu hơn một chút. Tựa như cha của Phi Dương phản bội cô, cô lúc ây rất tức giận, rât hận, tựa như một bà oán phụ vậy, ở trong mắt người khác đúng là trò nực cười. Tuy nhiên, từ sau khi vệ nước, được ở cùng mẹ, được sống cùng một gia. đình đông thành viên như vậy, cô mới phát hiện, hận một người, mệt chết đi được, không bằng không hận, cuộc đời không có gì là không làm được, sông tốt cuộc đời của chính mình mới là quan trọng nhất, chỉ cần nghĩ thoáng hơn, cuộc sông sau này sẽ thoải mái hơn rất nhiều. “Mẹ, con hoàn toàn hiểu được ý của mẹ.” Lục Tư Tư cũng cười vui vẻ trỏ lại, làm người, chỉ cần sống không thẹn với lương tâm là tốt rồi, kết cục như vậy, coi như đã báo thủ rửa hận được rôi.. “Tốt!” Mộ Thạnh gắt.gao nắm chặt tay cô, nghĩ đến Lam Hân, đáy mắt bà lại đong đầy nước mắt, “Nếu muốn nói, ai chịu bất công nhất thì phải là Lam Lam, con bé từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, hiện tại lại gặp phải chuyện như vậy, mẹ môi ngày đêu ngóng trông nó có thê tỉnh lại, con cùng Lam Lam, đều là Con gái liền từng khúc ruột của mẹ.” Mộ Thanh cúi đầu, nước mắt thi nhau chảy xuông, mỗi đêm, bà đều mơ thây Lam Lam, con bé ngôi nép trong một góc tối tăm, vẫn gọi bà, bảo bà giúp con bé, con bé rất lạnh, rất khó chịu, cũng. rất sợ hãi, bà muốn đi qua kéo con gái, nhưng không cách nào chạm tới được Lam Lam. Sau khi tỉnh mộng, bà đã khóc ướt nhòe gồi, Thiên Kỳ nhìn thây, cũng không tự chủ được lau nước mắt giỗng bà. Lục Tư Tư nói: “Mẹ, Tiểu Ức nhát, định sẽ tỉnh được, con bé luyên tiệc mẹ cùng cha Dịch, càng: luyến tiếc A Thành, Nghiên Nghiên cũng nói rôi, tình huống của Tiêu ƯCc vân đang có chuyền biên tốt đẹp.” “Đúng vậy!” Mộ Thanh gật gật đầu..