” Nhạc Cần Nghiên cảm thấy nực cười, “Ôn Lãng, anh cũng học theo đàn bà một khóc hai nháo ba thắt cổ sao hả?” “Có muốn chết, anh cũng đừng chết trước mặt tôi, anh muôn nhảy sông tự vân cũng tốt, muôn bị tông xe cũng được, nhảy lầu, tự sát hay uống thuốc ngủ nà tùy thích, tóm lại anh không cân chết ở trước mặt tôi, tôi ngay cả xem,cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái. Nhạc Cần Nghiên nói xong, đôi chân thon dài bước từng bước tao nhã vê phía xe của mình. Ôn Lãng trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng dáng Nhạc Cần Nghiên, đáy lòng khó chịu muốn chết. Chẳng lẽ sẽ phải bỏ qua như vậy sao? Ở cạnh cô những ba năm, anh ta còn chưa có nồi một giây có được cô. Dáng người tết như Vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vân là điều anh ta mong ước, chỉ chờ đợi giây phút cô đồng ý để hắn chạm vào. Tuy nhiên hắn vẫn không thể đợi được đến ngày tươi đẹp đó. “Nghiên Nghiên, em thật sự muốn đối xử tàn nhân như vậy với anh sao?” Anh ta hướng về phía bóng lưng Nhạc Cần Nghiên rời đi mà la s Nhạc Cần Nghiên chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn đối phương với ánh mắt châm chọc lạnh như băng: “Ôn Lãng, anh mở miệng 1 thốt ra Biộc câu này mà không thấy xấu hỗ sao? Tôi và anh ở bên nhau ba năm chính là ngẫu nhiên, một lần ngầu nhiên gặp nhau, một cơ hội ngâu nhiên, cảm thấy được vẻ nho nhã lễ độ của anh, là người đàn ông không tồi. “Tuy nhiên ” Nhạc Cần Nghiên tạm dừng một chút, khóe môi cong lên ý cười tự giêu, “Tuy nhiên lúc trước là do ánh mắt tôi mù, mới có thế cảm thấy được anh là một người đàn ông tốt, sau đó tôi mới phát hiện, anh cũng không phải thật sự thích tôi, mà chỉ vì gia thê của tôi, tiền tài của tôi mà thôi. Đừng nói mấy câu vớ vần như anh không biết gia đình tôi kinh doanh cái gì.” Ánh mắt cảnh cáo của Nhạc Cần Nghiên nhìn thoáng qua anh ta, thấy sắc mặt anh ta dân trăng bệch, cô mới cười cười xoay người lên xe và lái xe rời đi. Mộc Tử Hoành nhìn thấy xe của cô đã nhanh chóng biến mật ở trước mắt, ánh mắt hơi thu liễm lại, gia đình Nghiên Nghiên kinh doanh cái gì? Anh chỉ biết là gia đình cô cũng kinh doanh rượu như nhà anh, nhưng cha mẹ cô đều: đang ở nước ngoài. “Nhạc Cần Nghiên, cô nói đúng rồi, cho dù là vì tiên tài của nhà cô, tôi cũng không thê cùng cô chia tay được, cô cho là làm như vậy tôi sẽ buông tha cho cô sao? Tôi sẽ không từ bỏ đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ khiên cô trở thành người phụ nữ của tôi, sẽ giông y như lời cô vừa nói vậy, thật ngẫu nhiên trở thành người phụ nữ của tôi.” Ôn Lãng cười lạnh đứng ở tại chỗ lầu bầu lắm bẩm, kia mâu đề, trong ánh mắt hiện lên tia hung ác Mộc Tử Hoành nghe được những lờ này, chỉ cảm thấy đáy lòng bóc lên ngọn lửa giận không tên. Ôn Lãng nói lời này. ý tứ đã rất rõ ràng, hắn có suy nghĩ muôn hãm hại Nghiên Nghiên sao? Ngẫu nhiên? Ôn Lãng, nêu anh dám làm như vậy, Mộc Tử Hoành tôi dù có chết cũng không đề anh đạt được ý nguyện. Người đàn ông như vậy, không phải vì yêu mà trở nên điên cuông, mà do tiền tài khiến hắn trở thành kẻ ngốc. Tình yêu tuyệt nhất là khiến người phụ nữ của mình như biến thành một đứa trẻ, ÿ lại,dựa dẫm vào chính mình mà làm nũng, anh vân luôn muôn đem Nghiên Nghiên cưng chiều thành như vậy. Mộc Tử Hoành nói: “Ngô Vũ, điêu tra chút xem hiện tại tên kia đang ở đâu? Tìm người theo dõi hắn, tôi phải nắm được tất cả mọi hành động của hắn, chỉ cần hắn vào ở khách sạn, hoặc là có bữa tiệc, phải lập tức báo cho tôi biết.”. ||||| Truyện đề cử: Vợ À! Để Anh Sủng Em Nha! ||||| Đã có vết xe đồ lần trước, anh cũng không dám khinh suất. “Vâng!giám đốc Mộc.” Ngô Vũ gật gật đầu, phụ giúp anh ngôi lên xe. Xe của Mộc Tử Hoành lướt qua bên người Ôn Lãng, ánh mắt sắc bén của Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua đối phương rồi mới nhìn thẳng vệ phía trước. Cố An An ra khỏi bệnh viện, đã đi đến tìm Lục Hạo Khải..