Tiểu Ức hôm nay đích thân tự xuống bếp, vẫn nhớ để phần mì vằn thắn mang về cho bà nội. Còn cô ta thì sao? Cả ngày đi sớm về muộn, không thèm ở nhà, mười ngón tay không dính chút nước nào, trải qua cuộc sông nhung lụa như một thiên kim đại tiêu thư, còn muôn nghĩ tới, mơ tưởng tới những chuyện mình không nên nghĩ tới nữa chứ. Có An An vĩnh viễn, không bao giò có thể buông bỏ tiền bạc và sĩ diện. Một người khi còn sống, chỉ có thể dùng thê diện đề kiếm tiền thì mới là một loại thành công chân chính. Những kiểu người dùng đủ mọi âm mưu thủ đoạn đề năm bắt mọi chuyện, có chết cũng không còn mặt mũi. Cô An An cười cười, nhìn thoáng qua anh cả, “Bà nội, theo như bà nói, cháu cũng rất hạnh phúc, cha mẹ rất thương yêu cháu, anh cả và anh hai cũng rât cưng chiều cháu, chỉ cần có thê tìm được chị gái nữa thì người một nhà chúng ta nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc.” Giọng điệu Cố Ức Sầm lạnh lùng nói: “Cô nghĩ được như vậy là tốt nhất, cô tốt nhất là nên chân thành cầu nguyện cho Tiểu Ức có thể trở về.” Cố An An vừa nghe lời này của anh cả, khế nhíu mày, cười hỏi: “Anh cả, anh nói lời này là có ý gì vậy? Em đương nhiên là thành tâm thành ý câu nguyện cho chị Tiêu Ức có thê trở vệ rồi.” Cố Ức Sầm hơi dời ánh mắt. cũng không nói thêm lời nào. Bà nội Cố nói: “Được rồi, mệt mỏi một ngày rồi thì cứ đi lên nghỉ ngơi đi.” Cố An An gật gật đầu, “Vâng! Bà nội.” Cô An An bước lên tâng trên với vẻ mặt đăm chiêu, những lời đêm nay anh cả vừa nói, thật sự có chút kỳ quái. Không được, cô ta nhất định phải tìm cơ hội thử anh cả một chút mới được. Với phía anh hai thì có thể khó khăn, nhưng vê phía anh cả thì không giống vây chọc giận anh ấy lên, thì bất cứ chuyện gì cũng không kiêng ky nói ra miệng. Có An An đi lên tầng không bao lâu, Lâm Mộng Nghi đã cùng Cô Tích Hồng bưng sủi cảo đi ra ngoài. “Mẹ, Ức Sầm, hai người mau tới đây ăn đi.” Lâm Mộng Nghĩ cười nói, hôm nay cùng với con gái làm văn thăn, cùng nhau ăn cơm, tâm trạng của bà vô cùng tốt. Một hơi ăn hết ba mươi cái sủi cảo, hiện tại vẫn còn no muôn nứt bụng. Lâm Mộng Nghi gật gật đầu, “Mẹ, chuyện này con cũng đã đề cập qua với Lục phu nhân rôi, nhưng mà bà ta vẫn cứ làm ngơ như không thấy, giông như muôn kéo dài cuộc hôn nhân này, chần chừ không muôn tổ chức hôn lễ. Lại nói, Lục Dật Kha hiện tại còn đang phải năm bệnh viện, tình hình tập đoàn Lục Trăn lại xảy ra như vậy, Tần Ninh Trăn càng không có tâm tư để chuẩn bị tiệc cưới. “Ai! Thật sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại ập.. đến, nhà bọn họ gần đây sao lại xảy ra nhiều như vậy chứ?” Bà nội Cố vừa ăn sủi cảo vừa nói. “Oa! Ăn ngon thật, vị rau cần này là vị ta thích nhật.” Bà nội Cố cười với vẻ mặt hạnh phúc từ ái. Cô Ức Sâm ở bên canh vừa ăn vừa gật đầu, “Mẹ, mẹ, lần sau hãy bảo em gái con làm nhiều hơn một chút, con phải ăn 50 cái.” của ta.” Lâm Mộng Nghỉ ngôi xuông, trong lòng cũng đã có suy nghĩ như vậy, “Mẹ, gia đình cách vách bên kia, rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy 2 Đều đã lĩnh chứng rồi, chuyện về hôn lễ lại chưa từng được nhắc đến..