Tất cả mọi người: “……” lúc nãy nhìn cô ăn, rõ ràng là rất được, sao lại là cũng được chứ? “Ha ha……” Lục Hạo Thành mỉm cười, “Lam Lam, đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, em nghĩ rằng cũng được, thì anh đã rất hài lòng rồi.” “Hì hì hì, thực sự đã biến thành một người khác rồi, Lục Hạo Thành, người ngoài nhìn thấy anh như thế này, chỉ sợ sẽ tự hỏi anh có phải là Lục Hạo Thành hay không đó.” Lạc Cẩn Nghiên vui vẻ nói. Khi đối mặt với những người khác khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và vô tâm, khi đối mặt với Lam cục cưng, giống như người ra khỏi nước, chỉ đơn giản là đánh giá như hai người. Lục Hạo Thành không nhìn cô ấy, tình cờ trả lời: “Người ngoài nghĩ gì về tôi, tôi không quan tâm.” Chỉ cần Lam Lam cảm thấy hạnh phúc, là anh đã hài lòng rồi. Lạc Cần Nghiên mỉm cười nhìn Mộ Thanh, “dì Mộ, dì đã nuôi dạy một người con trai tốt.” Mộ Thanh nhìn con trai và mỉm cười: “Nghiên Nghiên, các con đều là đứa trẻ tốt.” “Haha…… ” Dịch Thiên Kỳ mỉm cười vui vẻ, “Thanh Thanh, em nói câu này quá tuyệt vời, ai cũng không đắc tội cả.” Mộ Thanh nhìn ông, chân thành nói: “em nói đều là sự thật, những đứa trẻ này đều là những đứa trẻ tốt.” Chỉ vì lý do A Thành, đứa trẻ Cẩn Hi đó đã không đến đây, công ty cũng rất bận rộn, làm tổn thương trái tim đứa trẻ đó, trái tim bà luôn rất buồn. Trong những năm qua, chị em họ luôn ở bên cạnh bà, bà rất biết ơn và hạnh phúc. Bây giờ, bà chỉ hy vọng rằng những đứa trẻ tốt bụng này sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về chúng. “Ừm ừm! Tắt cả đều nói người tốt có báo đáp tốt, bọn con đều là đứa trẻ tốt, sau này sẽ hạnh phúc.” Dịch Thiên Kỳ nhìn bọn họ, bây giờ cả nhà rất đông, ăn uống cũng náo nhiệt ồn ào, xem truyền hình cũng ồn ào, lúc đọc sách mới có thể yên tĩnh, một ngày như vậy quả là thú vị và hạnh phúc. “Cha, trước hết là hai người hạnh phúc, chúng con mới có thể hạnh phúc.” Lam Hân mỉm cười với vợ chồng hai người họ, từ sau khi mẹ lấy cha, nụ cười trên gương mặt bà ngày càng nhiều, những tháng ngày này, vào ban đêm cuối cùng cũng không thấy mẹ một mình trong nước mắt nữa. Mộ Thanh đưa tay xoa xoa đầu cô, khuôn mặt yêu thương: ” nha đầu ngóc, bây giờ những hiểu làm giữa con và A Thành đã được giải quyết, A Thành và Tư Tư đều đã ở bên cạnh ta, cha con lại yêu ta, bây giờ ta, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cha con và ta đã rất hạnh phúc, bây giờ chúng ta muốn nhìn thấy bọn con hạnh phúc.” “Mẹ, con nhất định sẽ tìm một người đàn ông tốt và kết hôn, sẽ không để hai người lo lắng đâu.”Lục Tư Tư cũng cười. Một ngôi nhà như vậy, rất tốt, có thể cho cô cảm nhận được tình thân và tình yêu. Dịch Thiên Kỳ mỉm cười, mỉm cười yêu thương, “Tư Tư, ta thấy Lôi tổng lần trước đưa con về không tồi đó, cậu ta là người đàn ông giàu nhất ở Hải Nam, tuổi tác tương đương con, người cũng không tồi. Lục Tư Tư nghe xong, khuôn mặt hơi đỏ, “cha Dịch, người ta vẫn còn là một thanh niên trẻ, con là một người phụ nữ đã ly hôn, còn có con trai, sao người ta có thể để ý con được chứ?” Chuyện này cô ấy thực sự không nghĩ đến, lần trước uống say rồi, để cho anh ta đưa mình về nhà, trong lòng cô đã rất khó chịu, vốn dĩ muốn mời anh ta ăn một bữa, cảm ơn anh ta một chút, sau khi hỏi thăm mới biết rằng anh ta đã trở về khu vực Hải Nam. Mộ Thanh kỳ lạ nhìn cô ấy, “vậy ta lấy hai chai dầu cho con, cha của con cũng chưa bao giờ chê ta, cũng chưa bao giờ chê hai chị em con.” Lục Tư Tư nghe xong, chau mày với mẹ: “Mẹ, điều này không giống nhau, chúng ta đều là người lớn rồi, Phi Dương vẫn là một đứa trẻ.” Mộ Thanh nhìn Phi Dương, nói: “Được rồi, đừng nói những lời này trước mặt các con trẻ, chuyện này không phải ai nói cũng tính, dựa vào duyên phận của hai con thôi.” Lục Tư Tư mỉm cười gật đầu: “Mẹ, con biết, nhưng? Phải để con thích mới được.” Mộ Thanh cúi đầu ăn, trong khi ăn nói: “con là quá kén chọn, cuối cùng kén quá chọn được quả dưa bở, còn nữa con luôn thiên vị đối với phú nhị đại, luôn cảm thấy người ta đang gặm nhắm người già, không đủ năng lực, con sai rồi, bây giờ phú nhị đại cũng rất nổ lực, con nhìn Tử Hoành xem, Cảnh Nghiêu, Cảnh Minh bọn nó, chẳng phải toàn tự mình liều mình ra ngoài làm việc sao.” “Mẹ, đám người đó với Tử Hoành giống nhau sao? Đây là vấn đề giáo dục của mỗi gia đình.” Lục Tư Tư phản bác, phú nhị đại mà cô gặp không có tiến bộ có gắng như Tử Hoành. Lạc Cẩn Nghiên nghe tên của Mộc Tử Hoành, im lặng ngay lập tức, tối nay, anh ấy cũng sẽ đến sao? Sở Phi Dương lúc này mở miệng: “Bà ngoại, cha cháu không phải là dưa bở.”.