Lộ Nhiễm kéo Cố Kiều nấp sau gốc cây, rồi lặng lẽ đi về phía trước, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt của cô gái kia. Mái tóc dài hơi xoăn, đôi mắt to tròn, khóe mắt cong cong, đôi môi không phải kiểu môi anh đào như Cố Kiều mà là dáng môi chữ M rất trong sáng và gợi cảm. Khi cười thật sự xinh đẹp, khóe miệng khẽ cong, ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt cô ấy, trông rực rỡ như bình minh. Tần Dịch luôn nói rằng Cố Kiều cười rất đẹp, như ánh nắng mặt trời chiếu lên người cậu, thực sự ấm áp. Nhưng Cố Kiều hiểu, thực ra cô không phải là một người hoàn toàn ngập trong ánh nắng, Trình Chu đối xử tốt với cô, nhưng bất luận có thế nào thì anh cũng không thể thay thế được ba mẹ cô, tận sâu trong con người cô không phải là không có nỗi u ám, chỉ có điều cô giỏi giấu nó đi khi ở trước mặt người khác mà thôi. Cô gái trước mặt có nụ cười trong sáng, là kiểu thực sự trong sáng, có lẽ cô ấy cũng xuất thân trong một gia đình hạnh phúc như Trình Chu. Khi Cố Kiều nhìn qua bên đó một lần nữa, dường như mọi thứ xung quanh đã biến thành một khung cảnh và chỉ có anh cùng cô gái ấy trở thành trung tâm của thế giới. Trước đây, cô chưa từng tin vào cái gì gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, nhưng hiện tại cô đã có chút tin tưởng vào điều đó. Cố Kiều đút hai tay vào túi áo khoác, bên trong túi bị thủng một lỗ, cô duỗi ngón tay ra khẽ vặn vặn lên vị trí đó, thật ra quần cũng không vừa người, ống quần hơi dài, kiểu tóc thì sao, lại càng không cần phải nói đến. Tóm lại toàn thân cô, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ lôi thôi, nghèo rách, tội nghiệp. Ngước mắt lên nhìn thiếu niên đứng cách đó không xa, ánh hoàng hôn chiếu rọi sau lưng, anh khoác trên người chiếc áo màu xám khói được cắt may cầu kì, quần màu đen, khi mỉm cười luôn đem theo vẻ tự tin quyến rũ. Lần đầu tiên Cố Kiều phát hiện ra, khoảng cách giữa cô và Trình Chu dường như bị ngăn cách bởi cả đại dương bao la. Anh hôn cô, anh rung động với cô, chẳng qua cũng chỉ là “gần quan thì được ban lộc” mà thôi. Chỉ là cô đã tình cờ xuất hiện bên cạnh đúng lúc khi anh bắt đầu mở lòng với tình yêu. Dù sao thì trước giờ anh cũng chưa từng nhắc đến mấy từ yêu hay thích trước mặt cô. Có lẽ vì lạnh, cô gái siết chặt tay, thổi thổi vài hơi, Trình Chu cúi người giúp cô ấy mở cửa xe, cô gái ngồi vào trong, sau đó tài xế lái xe rời đi. Đến khi Trình Chu cầm theo bó hoa, bánh gato cùng chiếc túi mua sắm đi vào tòa nhà, thì Lộ Nhiễm mới nhảy ra, ôm ngực, đau khổ nói: “Kiều Kiều tớ thua rồi, cô gái đó tớ đấu không lại.” Cố Kiều không có tâm trạng đùa, nói với Lộ Nhiễm: “Tớ đến nhà rồi, cậu về đi, đi đường cẩn thận nhé.” Lộ Nhiễm vẫn ôm chặt ngực, thở dài thườn thượt rời đi. Cố Kiều bước vào khu nhà, cô ngồi bên bồn hoa nhỏ một lúc lâu. Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Trình Chu, điện thoại bỗng đổ chuông, Trình Chu gọi tới, cô không nghe, đợi cuộc gọi tự động kết thúc, mới nhắn lại một tin nhắn: “Anh tiểu Chu, em về đến nhà rồi.” Giọng điệu vẫn như trước đây. Sau đó lại bổ sung thêm một tin: “Em đã ăn tối cùng Lộ Nhiễm ở bên ngoài, nên không sang nhà anh ăn nữa, ngủ ngon nhé.” Gửi xong mới đứng dậy, mở cửa hàng lang đi vào nhà mình. Trình Chu về đến nhà, đặt bánh và chiếc túi mua sắm do Trần Điềm đưa tới lên bàn, tay cầm bó hoa hồng lớn, đem theo bình hoa rồi đi vào phòng tắm. Sau khi cẩn thận cắm từng bông hoa một, Trình Chu đặt nó lên bàn trà. Anh ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào những bông hoa trước mặt, cảm thấy để hoa bên chỗ mình quả thực rất thừa thãi, bà nội thích hoa Cẩm chướng, không mấy thích hoa Hồng, anh thì lại là đàn ông con trai, càng không hợp với bó hoa này. Trình Chu lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Kiều, nhưng không ai trả lời. Anh có chút lo lắng, vừa cầm áo khoác lên định ra ngoài thì nhận được tin nhắn của cô. Cô nói rằng mình đã về đến nhà, ăn tối xong rồi, còn nói chúc anh ngủ ngon. Nhưng bây giờ mới là năm rưỡi chiều, tại sao lại chúc ngủ ngon rồi, cuộc sống về đếm còn chưa bắt đầu cơ mà. Hơn nữa, đã hơn nửa ngày anh không được gặp bạn gái mình rồi, lúc này đang rất nhớ cô. Trình Chu cầm bình hoa lên, đi ra hoa viên, trèo lên tường nhảy sang nhà Cố Kiều. Anh mở cửa vào phòng cô, đặt bình hoa lên bàn, rồi quay lại nhìn người con gái đang nằm co mình trong chăn bông, đôi mắt nhắm nghiền nhưng hai hàng lông mi lại không ngừng run rẩy, vừa nhìn cũng biết cô đang giả vờ ngủ. Trình Chu chỉnh sửa những bông hoa trong bình, cắm lại cho ngay ngắn. Rồi xoay người đi đến bên giường Cố Kiều, vươn tay sờ lên trán cô một cái, không sốt. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má cô, nhưng cô không tỉnh, vẫn tiếp tục giả bộ. Cố Kiều lật người, đưa lưng về phía anh, vẫn làm như mình đã ngủ say. “Dậy đi, đừng giả vờ nữa, diễn xuất dở ẹc, định diễn cho ai xem thế hả?” Trình Chu vừa nói, vừa vỗ lên chăn bông một cái. Cố Kiều vẫn không nhúc nhích. “Nếu còn không dậy anh lật chăn của em lên đó.” Trình Chu vừa nói, vừa giả bộ làm động tác như muốn lật chăn cô ra. Cố Kiều vẫn nằm yên, biết anh sẽ không làm thật, dù sao thì cũng đang là mùa đông, nếu bị cảm thì chẳng phải anh sẽ là người lo lắng nhất hay sao. Nhưng điều mà cô không ngờ tới đó là, Trình Chu lại thực sự kéo chăn cô lên. Cố Kiều vội vàng ngồi dậy, nắm lấy chăn bông, ôm trước ngực, hai mắt mở to nhìn anh. Cô cúi đầu nhìn xuống bàn chân đang lộ ra khỏi chăn của mình, trên tất có một lỗ thủng, khiến ngón chân cái lộ ra ngoài một nửa. Cô xấu hổ lập tức thu mình vào chăn bông. Trình Chu chú ý tới động tác nhỏ này của Cố Kiều, anh ngồi xuống, lôi chân cô ra khỏi chăn, ôm trong tay, khẽ cau mày nói: “Sao thế?” Cố Kiều dùng sức rút chân lại, nhưng anh nắm quá chặt, khiến cô không tài nào thu chân về được. “Sao lại tránh anh, hả?”Anh buông chân cô ra, nhét vào chăn bông, rồi đặt một tay lên ga giường, tiến lại gần cô. Cố Kiều ngẩng đầu nhìn bình hoa trên bàn, bó hoa đó là cô gái mà cô trông thấy ngoài cổng đã tặng cho anh, chính là cô gái tinh xảo từ đầu tới chân và có nụ cười xinh đẹp đó. Hai mắt Cố Kiều tối sầm lại, chỉ chỉ nói: “Em không thích bó hoa kia, anh mang về đi.” Trình Chu nhìn vào mắt cô, nói: “Không phải em thích nhất là hoa hồng sao?” Cố Kiều mím chặt môi, đầu hơi cúi, không lên tiếng, cô ôm đầu gối trốn dưới lớp chăn, chỉ lộ khuôn mặt ra ngoài. Trình Chu đứng dậy, lấy hoa đang cắm trong bình ra, bước tới hoa viên ném ra bên ngoài, rồi quay lại nói: “Được chưa?” Phản ứng đầu tiên của một người nghèo khó như Cố Kiều chính là thật lãng phí. Cô tiếp tục trốn trong chăn bông, hỏi anh: “Hôm nay anh đã làm gì?” Trình Chu chẳng cần suy nghĩ, liền đáp: “Anh ở nhà đọc sách.” Anh không đi đâu cả, chỉ ở nhà đợi cô, đợi cô hơn nửa ngày trời, kết quả cô lại tránh mặt anh. Tuy rằng giữa chừng có ra ngoài gặp vài người, nhưng không đi đâu xa, nên chẳng cần kể lể chi tiết. Cố Kiều nhướng mắt nhìn Trình Chu, người này đang nói dối, rõ ràng là có ra ngoài gặp con gái, vậy mà lại cố tính che giấu, chắc chắn có ẩn tình đằng sau. Cô tì cằm lên đầu gối, quay mặt đi, mím chặt môi, sắp khóc đến nơi nhưng lại không muốn khóc. Điện thoại dưới gối đột nhiên đổ chuông, Cố Kiều với ra xem, là Tần Dịch gọi tới. Cô liếc nhìn Trình Chu môt cái, rồi quay mặt đi, nói vào ống nghe: “Alo.” Tần Dịch có chút lo lắng hỏi: “Giọng cậu sao thế, khóc à, ai bắt nạt cậu?” Khi ai đó đang muốn khóc, tốt nhất là không nên khuyên nhủ, vì càng khuyên sẽ càng khóc thảm thiết hơn, giọt nước mắt nặng trĩu rơi khỏi khóe mắt, Cố Kiều lén lút lau lên chăn, cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường nhất có thể, đặc biệt là khi còn có Trình Chu đang đứng phía sau. Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, tớ hơi cảm cúm.” Cô còn muốn nói chuyện, nhưng điện thoại đã bị giật mất, cuộc gọi cũng bị ngắt. Cố Kiều vén chăn lên, chui cả người vào trong chăn, bờ vai khẽ run run. Đột nhiên cảm giác có người ôm vào lòng, ôm theo cả lớp chăn, toàn bộ được bao bọc trong vòng tay ấm áp. “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô ngăn nước mặt rơi, nhưng vẫn không lên tiếng. “Nói đi!” Trình Chu tăng âm lượng giọng nói, khiến Cố Kiều có chút giật mình, anh bất lực, chỉ đành vòng tay ôm cô chặt hơn. Trước giờ, anh chưa từng nhận ra, cô lại khó dỗ dành đến vậy, trước đây, chỉ cần một cây kẹo mút hay một túi khoai tây chiên cũng có thể khiến cô vui vẻ. Nhưng khi đã trở thành bạn trai của cô, đột nhiên anh phát hiện ra rằng, bản thân mình không biết phải làm sao với cô. “Em đợi chút, anh đi mua kẹo cho em.” Trình Chu lên tiếng, chuẩn bị buông cô ra, nhưng hai tay lại bị cô giữ lấy. Cô không cho anh đi. Cố kiều ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, cuối cùng cũng nói: “Cô gái hôm nay ở cùng anh là ai?” Trình Chu sửng sốt, anh ở cùng cô gái nào đó khi nào vậy? Ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra. “Em nói Trần Điềm à, cô ấy là hàng xóm bên nhà mẹ anh, sao thế?” Cố Kiều nhỏ giọng nói: “Vậy sao trước đây qua bên đó chưa từng thấy anh nhắc đến?” Trình Chu trả lời: “Mấy năm nay cô ấy đều ở bên thành phố xx, mới trở về vài ngày nay.” Anh lại nói: “Em vì chuyện này mà khóc sao?” Cố Kiều chọc chọc vào ngực anh, thấp giọng nói: “Vậy tại sao vừa rồi anh lại lừa em, anh nói mình chỉ ở trong nhà, không ra ngoài.” Cô còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị anh hôn. Cô đẩy anh ra, nhưng không những chẳng đẩy được, còn bị anh ôm chặt hơn. Trình Chu giữ gáy cô, một tay ôm người cô, có thể cảm nhận rõ hơi nóng từ bàn tay anh truyền đến, như thể muốn khiến người ta tan chảy. Cố Kiều cắn anh một cái thật mạnh, nhân lúc anh hít hà vì đau, cô đã thoát ra ngoài. Anh đâu có thích cô, hà cớ gì lại hôn cô mà chằng kiêng nể như vậy? Nhưng cô càng cự tuyệt, anh lại càng muốn đạt được, dục vọng không ngừng trào dâng trong lòng, nó lớn đến mức muốn ăn thịt cô ngay lập tức. Trình Chu một lần nữa ôm lấy Cố Kiều, mặc kệ cô cắn anh, đá anh, đánh anh, điều đó chỉ làm tăng tính chiếm hữu của anh với cô mà thôi. Điện thoại của Cố Kiều lại vang lên, Trình Chu liếc nhìn một cái, là Tần Dịch gọi tới. Cô vươn tay ra chạm vào điện thoại, nhưng cả hai tay đều bị anh bắt lấy, giam cầm. Cô cắn anh một cái, vừa thở hổn hển vừa mắng: “Anh điên rồi phải không?” Chàng trai vị thanh niên mới nếm trải mùi vị của tình yêu, chưa hề có kinh nghiệm và kỹ năng hôn cô cũng hoàn toàn dựa vào bản năng nguyên thủy. Mu bàn tay bị cô bấu tới chảy máu, từng vết từng vết đỏ hiện rõ, nhưng anh lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tia nắng hoàng hôn cuối cùng cũng đã nhạt dần, bầu trời tối đen một nửa, đèn trong phòng còn chưa bật. Đến khi Trình Chu buông cô ra, cũng đã là nửa tiếng sau đó. Bà nội Trình đừng bên ngoài hoa viên gọi cả nửa ngày, cộng thêm không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, để giục bọn họ qua ăn tối. Sau khi anh rời đi, Cố Kiều xuống giường, nhìn vào đống chăn ga lộn xộn, còn nhặt được một chiếc cúc áo rơi trên sàn nhà, là cúc áo của bộ đồ ngủ cô đang mặc, anh đã giật đứt nó. Cô đi đến trước gương ngó nghiêng, đôi môi đọng lại một lớp nước, trong suốt như pha lê. Phía sau tai là một mảng đỏ, giống như trái dâu tây mới hái trong vườn, bày ra một màu đỏ tươi vô cùng hấp dẫn. Việc thân mật như vậy, chỉ có những cặp đôi yêu nhau hoặc vợ chồng mới có thể làm. Nhưng hai người họ thì sao? Không phải là bạn trai bạn gái, chứ đừng nói đến vợ chồng. Trình Chu trở về nhà, nói với bà nội một câu: “Con không ăn đâu.” Bà nội Trình ở ngoài cửa nói lại vài câu, nhưng không thấy anh có động tĩnh gì đành phải mặc kệ. Trình Chu nhìn bàn tay mình, khắp nơi đều là dấu móng tay của cô. Anh vén áo lên, trên người cũng có những dấu vết như vậy. Cô nhóc chính tay anh nuôi lớn, anh hiểu rõ tính cách cô, thực sự rất ngoan, về cơ bản là anh nói gì cô đều nghe theo, rất ít khi làm trái lời anh. Vậy tại sao trong chuyện này, không những không nghe lời, lại còn tàn nhẫn như vậy. Chính xác là sự khác biệt giữa một chú mèo con ngoan ngoãn nhà nuôi và một chú mèo hoang quyến rũ. Cái cổ này ấy mà, ngày mai đi học tốt nhất nên che chắn thật cẩn thận. Trong chiếc túi mua sắm mà Trần Điềm mang tới, có một chiếc khăn len cashmere của con trai, vừa hay có thể quàng nó. Nhắc đến Trần Điềm, boa hoa và bánh gato cùng chiếc khăn len là do Hứa Mạn nhờ Trần Điềm tiện đường mang qua trong lúc cô ấy đến trường cấp ba số một để làm thủ tục chuyển trường. Trình Chu gọi cho mẹ, báo với bà rằng mình đã nhận được đồ rồi. Hứa Mạn còn đặc biệt dặn dò rằng loại bánh kem socola đó Cố Kiều rất thích ăn, bảo Trình Chu mang qua cho cô một ít. Sau khi cúp máy, Trình Chu ra ngoài phòng khách, cắt bánh gato, chia thành hai nửa. Một nửa để trên đĩa đặt ở bàn, nửa còn lại cho vào trong hộp, mang sang cho Cố Kiều. Khi nhìn thấy cô, nét ửng đỏ trên mặt cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Trình Chu đưa cả bánh lẫn hộp qua, nói: “Ăn đi.” Cố Kiều nhận ra nó, đây là chiếc bánh do Trần Điềm mang đến. Mang đồ mà người con gái khác tặng đến cho cô ăn, cô có chết cũng không chịu khuất phục và đương nhiên sẽ không nhận. Cố Kiều nghiêng đầu qua một bên, nói: “Không muốn ăn, anh mang về đi.” Trình Chu nhướng mắt nhìn dấu vết mà mình để lại sau tai cô. Cô gái có làn da trắng nõn, khi nghiêng đầu, chiếc cổ thon dài xinh đẹp lộ ra, thật khó để khiến bản thân không bị kích động. Trình Chu cảm thấy mình quả thật đã hết thuốc chữa, thực sự không thể ở một mình với cô một cách đàng hoàng tử tế nữa rồi. Trước khi lại muốn hôn cô, anh đã phải vội vàng nhảy qua tường bỏ chạy..