Ngày hôm sau là thứ bảy, Cố Kiều dậy từ rất sớm, nhưng không sang nhà Trình Chu ăn sáng, cũng không nói không rằng với anh một câu, mà cầm theo cuốn sổ ghi chép của Tần Dịch ra ngoài.
Trình Chu thức giấc, vừa mở mắt ra đã sờ vào điện thoại, phân vân không biết có nên gửi cho cô một tin nhắn chào buổi sáng hay không.
Dù sao thì trên TV người ta cũng đều diễn như vậy.
Nghĩ xong lại thấy vẫn nên thôi thì hơn, nói không chừng cô còn đang ngủ nướng, điện thoại cũng chưa mở nữa kìa.
Anh dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi, lại đọc một lúc từ điển tiếng Anh, rồi đến bên bàn ăn đợi Cố Kiều qua ăn sáng.
Thầm nghĩ hay là hôm nay đưa cô ấy đến công viên giải trí chơi, sẽ không đem theo “hai vật cản đường” Triệu Hà và Thôi Cửu.
Nhưng đợi mãi không thấy người đâu, anh đành gọi điện cho cô.
Không có trả lời.
Vì vậy, anh quay về phòng mình, muốn nhảy qua tường xem xem cô đang làm gì.
Khi đi qua bàn học, lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sổ ghi chép của Tần Dịch!
Vốn dĩ anh định sáng thứ hai sẽ đem trả cậu ấy.
Chẳng còn ai khác, chỉ có thể là Cố Kiều cầm, tối qua cô đã sang đây sao?
Trình Chu nhảy qua phòng ngủ của Cố Kiều, quả nhiên không có ai bên trong, chăn trên giường chẳng buồn gấp, trên bàn cũng không có cuốn sổ ghi chép của Tần Dịch.
Anh lại gọi điện cho cô, nhưng đầu dây bên kia đang bận.
Cố Kiều cầm điện thoại, chen chúc lên xe bus, tay ôm khư khư cuốn sổ.
“Tần Dịch, có tiện không, tớ đem sổ ghi chép tới cho cậu, hóa ra là do tớ vô tình để sau giá sách, vừa mới tìm được.”
Tần Dịch: “Tớ đang trên đường đến lớp học thêm, cậu có muốn đến đây không?”
Cố Kiều: “Được, gửi địa chỉ cho tớ.”
Sau khi cúp máy, Tần Dịch gửi ngay địa chỉ lớp học thêm cho Cố Kiều.
Tiết học buổi sáng của cậu ấy kết thúc vào mười rưỡi sáng, nên cô ngồi đợi trong một quán KFC bên cạnh lớp học.
Cố Kiều ngồi trong quán KFC, mua một chiếc kem ốc quế ăn.
Điện thoại khẽ rung, là Trình Chu gọi tới.
Cô liếc nhìn một cái, nhưng không bắt máy, cũng chẳng từ chối.
Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, cô gửi lại cho anh một tin nhắn: “Em đang ở bên ngoài, không cần tìm em đâu.”
Trình Chu trả lời: “Ở đâu?”
Cố Kiều không đáp lại.
Trình Chu ảo não, có chút muốn lao đầu vào tường, anh vừa mới hẹn hò chưa được bao lâu, vậy mà tại sao lại sắp đến bước chia tay rồi thế này?
Triệu Hà và Thôi Cửu cùng nhau kéo đến tìm Trình Chu chơi.
Bà nội Trình kéo Triệu Hà, hỏi: “Tiểu Chu nhà bà có phải đang yêu đương không?”
Triệu Hà và Thôi Cửu đồng thời liếc nhìn nhau một cái, hỏi lại bà nội Trình: “Bà ơi, sao bà lại nói vậy ạ?”
Bà nội Trình liếc nhìn vào phòng Trình Chu một cái: “Bà đoán vậy, có đúng không?”
Thôi Cửu mỉm cười, xua tay nói: “Không phải, không phải ạ, trước mắt chắc là chưa đâu ạ.”
Trình Chu trong phòng ngủ, nghe rõ mồn một, anh có yêu đương hay không, thì hai cái tên “cẩu độc thân” ngốc nghếch kia sao hiểu được?
Triệu Hà và Thôi Cửi vào phòng Trình Chu, đóng cửa lại, thấy anh đang nằm trên giường, Triệu Hà đi đến, ngồi bên cạnh vỗ vỗ lên đùi anh một cái, mỉm cười hỏi: “Anh Chu, mặt anh đỏ thế này, đang nghĩ cái gì vậy?”
Thôi Cửu ngồi vào bàn học: “Này, Kiều Kiều đâu?”
Trình Chu liếc nhìn Thôi Cửu: “Liên quan chó gì đến cậu?” Nói xong, anh quay người kéo Triệu Hà khỏi giường: “Đừng ngồi lên giường của tôi, cậu làm nó ám mùi hôi theo cậu bây giờ.”
Triệu Hà đi ra ngoài hoa viên, cậu nhảy lên, ngó sang nhà Cố Kiều.
Thấy tư thế đang chuẩn bị trèo lên tường của cậu ấy, Trình Chu liền quát một câu: “Tường nhà bạn gái tôi để cho cậu trèo đấy à, có xuống ngay không thì bảo.”
Há? Nhất thời cả Triệu Hà và Thôi Cửu đều như bị sét đánh: “Thật hay giả thế?”
Trình Chu ừm một tiếng: “Đương nhiên là thật rồi, sau này hai người nên chú ý lời nói và hành động một chút, Triệu Hà, cậu đó, trong lớp không được dùng bút chì chọc vào lưng cô ấy, còn cả cậu nữa, Thôi Cửu, bỏ cái kiểu nói mình muốn theo đuổi cô ấy đi.”
Triệu Hà lấy điện thoại ra: “Tôi không tin, tôi phải xác nhận lại với Kiều Kiều.
Hỏi cậu ấy xem rốt cuộc anh tiểu Hà của cậu ấy có chỗ nào kém cái tên ngốc “chậm tiêu” kia?”
Thôi Cửu thúc giục: “Gọi nhanh lên, nhanh nhanh nhanh.”
Trình Chu giật lấy điện thoại của Triệu Hà: “Không cho hỏi, bạn gái tôi hay xấu khổ, không biết à?”
Thôi Cửu xì một tiếng: “Tôi thấy chắc chắn là do cậu tự tưởng tượng ra, yêu đơn phương chứ gì.”
Triệu Hà đáp: “Chính xác, chính xác.”
Trình Chu phớt lờ hai người họ, rồi cầm máy Triệu Hà soạn tin nhắn gửi cho Cố Kiều: “Kiều Kiều, đang ở đâu?”
Cố Kiều nhanh chóng trả lời: “Đang ở gần thư viện thành phố, mang sổ ghi chép cho Tần Dịch, cậu ấy vẫn trong lớp học, chưa ra, sao thế?”
Trình Chu ném điện thoại lại cho Triệu Hà, sau đó với lấy áo khoác lông vũ trên mắc áo mặc vào.
Ba người cùng nhau đến cổng thư viện thành phố.
Con phố bên cạnh đâu đâu cũng thấy lớp học thêm và hiệu sách.
Triệu Hà hỏi Trình Chu: “Hai người cãi nhau à?”
Trình Chu đáp: “Không.”
Triệu Hà thầm nghĩ: Nếu không thì sao cậu phải lấy điện thoại tôi để moi tin người ta làm cái mẹ gì, đúng là những người có chỉ số thông minh càng cao thì lại càng dốt nát trong phương diện tình cảm.
Cả ba người cùng đi quanh thư viện một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Cố Kiều đâu cả.
Trình Chu lại dùng điện thoại của Thôi Cửu nhắn tin cho Cố Kiều: “Kiều Kiều, tớ đang ở thư viện trả sách, cậu ở đâu thế?”
Thôi Cửu lướt nhanh qua điện thoại mình một cái rồi vội vàng giật lại: “Anh Chu, anh mà nhắn thế này là lộ ngay, anh nhìn em đây này.” Nói xong, cậu lại xóa dòng tin nhắn vừa soạn đi, soạn lại từ đầu: “Kiều Kiều thân yêu, tớ đang ở thư viện trả sách, cậu ở đâu thế?”
Thôi Cửu vừa bấm chữ, vừa nói với Trình Chu: “Trước giờ tôi luôn gọi Kiều Kiều như vậy, nếu nói như cậu vừa rồi, chắc chắn sẽ bại lộ.”
“Này, này, này, nhẹ thôi, đừng hở ra cái là đá người ta thế chứ, cậu là người có khuynh hướng bạo lực đấy hả?” Thôi Cửu xoa xoa mông mình, nói.
Triệu Hà vỗ vỗ vai Trình Chu, rồi chỉ vào tiệm KFC cách đó không xa: “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, Kiều Kiều thân yêu nhà Thôi Cửu và bạn gái của Trình Chu đang ở bên kia kìa.”
Trình Chu ném cho Triệu Hà một cái trừng mắt, Triệu Hà mỉm cười, cảm thấy con người Trình Chu thật buồn cười, như một con hổ nhỏ, hễ sờ vào là dựng hết cả lông lên.
Trình Chu nhìn về phía tiệm KFC, qua ô của kình, trông thấy cô gái đang ăn một miếng khoai tây chiên, khóe miệng còn dính chút tương cà, cậu con trai ngồi đối diện đang đưa khăn giấy cho cô.
Cô bẽn lẽn đỏ mặt mỉm cười, như đóa hoa bên tường.
Ba người họ cùng băng qua đường, đi vào tiệm KFC.
Cố Kiều vẫn đang nói chuyện với Tần Dịch, không hề chú ý thấy nhóm Trình Chu.
Cứ thế cho đến khi ba người ngồi xuống, Thôi Cửu mới quay đầu lại gọi một tiếng: “Kiều Kiều thân yêu.”
Cố Kiều nhìn lại, phát hiện ra nhóm Trình Chu.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt, Triệu Hà và Thôi Cửu thì cười vô cùng xán lạn.
Triệu Hà xua tay: “Tần Dịch, đã lâu không gặp.”
Tần Dịch sửng sốt, cậu ấy biết bọn họ đều đến là để tìm Cố Kiều, cũng hiểu trước giờ trong lòng bọn họ luôn ẩn hiện ý thù hằn với cậu, cứ tưởng rằng mấy người họ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu.
Tần Dịch rất nhanh liền mỉm cười, coi như chào hỏi lại.
Cố Kiều vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu ấy: “Cậu kiểm tra xem trong sổ ghi chép có thiếu mục nào không?”
Tần Dịch cười đáp: “Không sao, cảm ơn cậu đã tìm giúp tớ.”
Cố Kiều quay lại liếc tên đầu sỏ lấy trộm cuốn sổ một cái, người đó vẫn lười biếng dựa lưng trên ghế, đưa lưng về phía cô, Triệu Hà và Thôi Cửu cũng vẫn bày ra nụ cười xấu xa khi nãy, đồng thời liên tục nhìn về phía cô.
Triệu Hà chọc chọc Trình Chu, nói nhỏ: “Anh tiểu Chu, trùng hợp thật đó, bạn gái anh cũng ở đây, anh không qua đó chào hỏi một tiếng à?” Nói xong lại nhịn không được mà phá lên cười.
Trình Chu liếc Triệu Hà một cái: “Đồ đều giả, chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ đó.”
Thôi Cửu đứng dậy: “Đi thôi, anh tiểu Hà, qua tìm Tần Dịch tâm sự đi.
Cùng là cảnh người bị “nhân gian lãng quên”, đến chia sẻ với nhau một chút trải nghiệm thất tình nào.” Cậu lại nói: “Dù sao thì Kiều Kiều thân yêu cũng đã có bạn trai rồi.”
Cố Kiều nghe thấy tên mình, còn nghe rõ cả mấy chữ bạn trai, đang nói cô sao, cô có bạn trai từ khi nào thế?
Triệu Hà và Thôi Cửu đi đến bên cạnh Cố Kiều, nhấc cô ra khỏi ghế, ném sang một bên, sau đó hai người chiếm luôn hai chiếc ghế còn lại.
Cố Kiều không còn chỗ ngồi, đành phải đi đến bên bàn Trình Chu.
Trình Chu ngẩng đầu nhìn cô một cái, rất nhanh lại cụp mắt xuống.
Sắc mặt anh xem ra không tốt cho lắm.
Cố Kiều cảm thấy có chút bối rối, cái người này, lấy trộm sổ của người ta, còn bày ra bộ mặt này cho ai xem có chứ? Cô cầm ly Coca trên bàn lên, đang định uống, lại bị Trình Chu giật lấy.
“Không được uống cái này.” Nói xong, anh đứng dậy, gọi một cốc sữa nóng, rồi bưng qua cho cô.
Lúc này, Cố Kiều mới nhớ ra, mấy ngày tới cô đến kỳ rớt dâu, nên không được uống đồ lạnh.
Cô uống một ngụm sữa, đang định cúi đầu ăn khoai tây chiên, nhưng một lần nữa bị Trình Chu ngăn lại.
Anh đẩy chiếc hộp trước mặt mình qua cho cô, còn hộp này là của Triệu Hà ăn thừa.
Cố Kiều ăn hai miếng khoai tây chiên, rồi ngẩng đầu nhìn Trình Chu: “Là anh lấy sổ ghi chép của Tần Dịch phải không?”
Trình Chu không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
Cố Kiều đứng dậy, cầm chiếc túi xách nhỏ của mình lên, nói: “Được rồi, em biết rồi, bai bai.”
Cô nói xong liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Dịch nói: “Tần Dịch, tớ về trước đây, thứ hai gặp nhé.”
Tần Dịch đang tán gẫu với hội Triệu Hà và Thôi Cửu về vấn đề bóng rổ, thấy sắc mặt không mấy tốt của Cố Kiều, đang định đứng dậy đi tới, lại trông thấy Trình Chu theo sau cô, nên chỉ đành mỉm cười, đáp: “Thứ hai gặp.”
Triệu Hà kéo Tần Dịch: “Trước giờ chưa thấy cậu chơi bóng rổ, không ngờ lại biết nhiều như vậy, lần sau cùng chơi vài hiệp nhé.”
Tần Dịch cười nói được.
Cố Kiều quay đầu lại khẽ cười với Triệu Hà và Thôi Cửu.
Nhất thời cả hai đều không hiểu cô đang cười cái gì.
Chỉ có Trình Chu hiểu rõ, cô đang cảm ơn bọn họ.
Tối qua tại quán Karaoke, cô đã nói, Tần Dịch rất cô đơn, lại không có bạn bè, cô thực sự lo lắng cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể kết thêm nhiều bạn bè hơn.
Thôi Cửu đưa tay ra, bắt tay Tần Dịch, nói: “Từ nay về sau, chúng ta ở cùng một chiến tuyến, đã thấy chưa, tên xấu tính kia chính là kẻ địch của chúng ta, bất luận là trong bóng rổ hay trong học tập, còn cả trong trận chiến giành lấy Kiều Kiều thân yêu nữa, cùng nhau đánh bại cậu ấy!”
Triệu Hà đứng lên, phất phất tay: “Đánh bại cậu ấy!”
Tần Dịch trầm mặc một hồi mới phản ứng lại, cậu bắt tay với Triệu Hà và Thôi Cửu một cái, lập tức nói: “Tôi thực sự nghiêm túc với Cố Kiều.”
Triệu Hà và Thôi Cửu đồng thanh: “Bọn tôi cũng rất nghiêm túc.”
Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Kiều đi phía trước, Trình Chu cúi đầu theo sau, bộ dạng có chút ảo não, trông như bị bỏ rơi, đúng là thật khiến người ta thoải mái.
Triệu Hà chân thành nói: “Nếu tôi theo đuổi được Kiều Kiều thì việc đầu tiên tôi làm là sẽ đưa cậu ấy tới tiệm làm tóc.”
Thôi Cửu cũng nói theo: “Việc đầu tiên tôi làm khi theo đuổi được Kiều Kiều sẽ là đưa cậu ấy tới trước mặt Trình Chu và nói: nhìn đi, đây là bạn gái của tôi.” Cậu lại nói: “Cậu thì sao, Tần Dịch, nếu theo đuổi được Kiều Kiều cậu sẽ làm gì?”
Tần Dịch không quen với phong cách của mấy người này, cậu ngẫm nghĩ một chút mới đáp: “Yêu chiều cậu ấy.”
Cả ba mang Hamburger mà Trình Chu đã gọi ra nhưng chưa ăn về bàn mình, sau đó tiếp tục thảo luận về sự nghiệp theo đuổi Cố Kiều.
Cố Kiều bước ra khỏi quán KFC, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên khắp cơ thể.
Cô đi phía trước, không muốn nói chuyện với tên “trộm” phía sau.
Trình Chu bước theo, cậu thiếu niên cao một mét tám mươi sáu trông như chú mèo con mắc lỗi, không dám tiến lại gần, cũng chẳng dám cách quá xa.
Ngẫm nghĩ lại chẳng thấy mình sai ở điểm nào, lấy sổ ghi chép của Tần Dịch thì có làm sao, tất cả những kẻ thèm muốn bạn cái của anh đều đáng bị chém.
Bên đường có một người bán hoa, từng bông Đồng Tiền nở rực rỡ, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm phần xán lạn.
Trình Chu mua một bông màu hồng, anh chạy đến bên cạnh Cố Kiều, đưa bông hoa trong tay lên, nói: “Em đừng giận nữa.”
Giọng điệu có chút cứng ngắc, có vẻ như phải xin lỗi nên mới mở lời, chứ bản thân hoàn toàn không cảm thấy mình sai ở điểm nào, ngang muốn chết.
Cố Kiều không trả lời, cô hất cằm, tiếp tục đi về phía trước.
Thật trùng hợp, tại một ngã rẽ lại tình cờ gặp Trình Tranh đang đi cùng các bạn học của cô ấy.
Trình Tranh vừa trông thấy đã vội vàng chạy đến bên Trình Chu: “Anh, anh mua hoa cho em à, vẫn là anh trai em thương em nhất.” Nói xong liền giật lấy bông hoa.
Trình Tranh ôm bông hoa, xoay người đi đi lại lại trước mặt Cố Kiều hai vòng, cười cười nói: “Thế nào, chị không có à?”
Trình Chu kéo Trình Tranh lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Không được nói chuyện với cô ấy như vậy.”
Đây là chị dâu của em đó.
Trình Tranh cảm thấy kỳ quái, cô ấy liếc mắt nhìn Trình Chu như trông thấy ma, trước giờ cô ấy và Cố Kiều lúc nào cũng như vậy, mười mấy năm rồi, gặp mặt nhau mà không châm chọc vài câu sẽ cảm thấy bức bối trong người.
Sao đột nhiên anh lại bảo cô ấy không được nói chuyện như vậy với Cố Kiều.
Lúc này, hai bạn học nữ đi cùng Trình Tranh đang vừa cười ngượng ngùng với Trình Chu, vừa thì thầm.
Trình Tranh kéo Trình Chu lại: “Anh, đây là tiểu Thu, đây là Yến Yến, lần trước đã tới nhà mình chơi, anh còn nhớ không?”
Hai bạn nữ đỏ mặt, muốn nhìn Trình Chu nhưng lại xấu hổ không dám nhìn.
Cố Kiều quay đầu lại cứ thế đi thẳng, Trình Chu trừng mắt với Trình Tranh, sau đó quay người đuổi theo Cố Kiều.
Cứ thế cho đến trước cổng một công viên, Cố Kiều mới dừng lại, Trình Chu đi đến, nắm lấy tay cô: “Nhiều xe, đừng chạy lung tung.”
Cố Kiều vùng vẫy, nhưng không được, đành quay lại lườm anh: “Anh bỏ tay ra.”
Trình Chu lại càng nắm chặt hơn, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông ra.
Quả thực là con người vô lý.
Hai người ngồi trên băng ghế dài, Cố Kiều hỏi Trình Chu: “Biết sai chỗ nào chưa?”
Trình Chu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Không sai.” Anh lại siết chặt tay cô, vì sợ cô sẽ vùng ra mà bỏ chạy.
Cố Kiều nhéo nhéo lòng bàn tay anh một cái, ngẩng đầu nói: “Nếu anh xin lỗi Tần Dịch thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Trình Chu sốt ruột nói: “Tại sao anh phải xin lỗi cậu ấy.”
Cố Kiều: “Anh lấy trộm sổ ghi chép của cậu ấy.”
Trình Chu vội vàng, buột miệng nói: “Cậu ấy nhòm ngó bạn gái của anh.”
Cố Kiều sững người, bạn gái, anh đang nói cô sao? Sự thay đổi đột ngột này khiến Cố Kiều có chút không đáp ứng kịp, anh thậm chí còn chưa tỏ tình, tại sao cô lại thành bạn gái của anh rồi.
Cố Kiều dùng sức rút tay về, ngẩng đầu nhìn Trình Chu: “Xin lỗi, không được phép yêu đương trong khi còn đi học, sẽ ảnh hưởng tới việc học tập.”
Trình Chu: “…”
Đột nhiên điện thoại của Cố Kiều rung lên ba lần liên tiếp, ba tin nhắn Wechat cùng lúc được gửi tới.
Tần Dịch: “Cậu ở đâu thế?”
Triệu Hà: “Kiều Kiều, chạy đâu mất tiêu rồi, anh tiểu Hà nhớ em chết đi được đây này.”
Thôi Cửu: “Kiều Kiều thân yêu, cậu ở đâu thế, cậu không cần tớ nữa sao?”
Khi Cố Kiều mở tin nhắn ra xem, Trình Chu đang đứng bên cạnh cô, anh đưa mắt một cái cũng có thể nhìn rõ nội dung tin nhắn..
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
35 chương
10 chương
56 chương
82 chương